Thế là một tuần sắp hết. Cả tuần nay nhiều việc quá nên chẳng còn thời gian tý nào. Nào là công việc của đoàn, đi chơi với bạn bè, đi thi....

Bước Ngoặc

Thế là một tuần sắp hết. Cả tuần nay nhiều việc quá nên chẳng còn thời gian tý nào. Nào là công việc của đoàn, đi chơi với bạn bè, đi thi. Đi chơi với bạn bè thì không nói đến. Chủ yếu là công việc đoàn thôi. Nói chung nếu nói về tháng 7 mọi năm thì mình ko có nhiều công việc nhiều. Nhưng năm nay thì nhiều thật đó.

Nào là Hội nghĩ giữa nhiệm kỳ, rồi nào là Ngọn nến tri ân, rồi giao lưu biên phòng, rồi 1000 năm thăng long hà nội. Như điên như dại, mình phân công nhau làm thì nói mình kém năng lực. mình ôm một mình làm hết thì nói mình vô trách nhiệm ko biết san sẽ cho BCH cùng làm. Cái gì cũng nói được. Cái gì cũng soi mói mình nhìn mà phát chán. Mình ko thể nào hiểu nổi họ muốn gì nữa. Mình ôm một mình làm cũng nói, phân công nhau cùng làm cũng nói. Chẳng hiểu nổi, chắc mong thời gian qua mau. Càng nhanh càng tốt để mình còn có thể làm những điều gì mình muốn làm. Chứ còn ở đây 1 giờ phút nào nữa chắc mình điên quá đi mất.

Ôi nản gì đâu, mình lại than vãn nữa rồi. Dù không muốn than vãn gì nữa. Chẳng muốn nghĩ đến nó. Mà nó lúc nào cũng trước mắt mình đành phải chịu đựng vì nó thôi. Nghĩ đi nghĩ lại thì phong trào Đoàn cũng là bước ngoặc cho cuộc đời mình. Vào năm 2007 được mẹ thông báo mình nằm trong BCH lâm thời chi đoàn. Khiến cho mình bở ngỡ, choáng váng vì điều đó. Phải mất một thời gian dài để thích nghi cái phong trào đoàn.

Năm 2008 đến 2009 đã thích nghi và làm việc cực tốt. Dù rất nhiều khó khăn, lòng nhiệt tình vẫn còn hết mình.

Đến năm 2010 thì mọi việc đã ko còn. Mệt mõi, bất mãn, chán chường đó là điều mà bây giờ lúc nào cũng hiện diện trong lòng, đầu của mình suốt 4 tháng nay. Điều bây giờ là muốn rời khỏi phong trào Đoàn lắm nhưng khổ nổi là không thể. Có lẽ đành kiên nhẫn chờ đợi vậy.

Bước ngoặc giai đoạn này của mình chính là phong trào Đoàn này. Nếu không tham gia phong trào Đoàn thì chưa chắc gì mình trưởng thành và chững chạc hơn. Nếu không tham gia phong trào Đoàn thì chắc bây giờ học hành mình đã ổn hơn rồi.

Ôi thôi nhìn mà buồn cho số phận mình. Bây giờ muốn đi Du Lịch một chuyến cũng ko được đúng là buồn cho số phận. Mình đi du lịch thì những con người kia sẽ nói mình vô trách nhiệm cho coi. Ôi cái cuộc đời.

Nghĩ lại mà muốn phát rầu hết muốn nói gì thêm nữa. Đành cắn răn chịu đựng chờ hết nhiệm kỳ để tập trung mà học thôi. Chứ vào lúc đó chưa chắc gì đã nghĩ được. Chán hết nói nổi rồi ngủ cho qua ngày buồn chán.