Cuộc sống quả có nhiều điều khó khăn lắm. Mình lâu nay vẫn biết rằng mình vẫn quá thật thà và quá khờ dại trong cách ứng xử khiến làm mình...

28.07.2010

Cuộc sống quả có nhiều điều khó khăn lắm. Mình lâu nay vẫn biết rằng mình vẫn quá thật thà và quá khờ dại trong cách ứng xử khiến làm mình thất bại trong cuộc sống này. Nhưng suy nghĩ kỹ lại thì mẹ mình chính là một trong những nguyên nhân khiến cho mình thất bại ngày hôm nay. Hầu như mọi việc của tôi, từ Y tế, Đoàn Thanh Niên, Nông Dân, Bảo Hiểm Nhân Thọ, Việt Du điều do mẹ tôi bắt hoặc ép tui phải làm. Và sắp tới tôi bị áp lực nặng nề nhất là phải phấn đấu vào Đảng Cộng Sản Việt Nam

Nói thật lòng mà nói tất cả những công việc trên điều không phải do tôi tự nguyện. Nếu tôi không làm thì mẹ tôi về nhà đùng đùng nổi giận. Nói tôi là bất hiếu này nọ. Không biết chăm lo cho cuộc sống gia đình.

Đoàn Thanh Niên tôi chỉ nhận được thông báo cách đây 3 năm là tôi được làm chi hội phó chi hội thanh niên khu phố. Tôi buộc phải làm vì nếu không làm thể diện mẹ để đâu khi mẹ mình là bí thư chi bộ.

Đến Việt Du cũng thế. Tôi không hiểu nổi mẹ. Tôi lại một lần nữa buộc nghe lời mẹ tôi phải làm công việc mà tôi hoàn toàn ko có khách hàng ( đa phần bạn bè tôi nhà nghèo thì làm gì mà có thể tính đến chuyện du học được chứ ).

Rồi Prudential, Y Tế cũng vậy, tôi cũng bị ép vào làm.

Riêng phần nông dân chẳng qua tôi vào để tìm cách rời khỏi Đoàn Thanh Niên mà rốt cuộc thất bại mà thôi.

Mỗi công việc điều do mẹ tôi ban phát cho tôi. Hầu như tôi không được quyền nói rời khỏi công việc mà mẹ tôi ép làm. Tôi nói ra không phải để các bạn chê cười tui là thằng vô tích sự. Tôi nói ra đây để lòng tôi được thanh thản hơn. Tôi không muốn để trong lòng nữa.

Tôi nhiều khi muốn nói mẹ rằng con muốn làm những điều con muốn làm. Mẹ đừng có theo dõi con sát quá. Đừng có ép con làm nhiều việc mà con không muốn làm nữa. Mà tất cả điều không thể. Vì tôi biết chắc rằng một kết cục là phần thua lúc nào cũng về phần tôi.

Tôi biết rằng mẹ sợ tôi bị xa ngã lần nữa như những thời kỳ lớp 8 ( Kim Đồng ) và Đại Học Công Nghiệp 4. Tôi biết mẹ tôi rất thương tôi. Nhưng tôi không thể tài nào nói ra điều tôi muốn. Tôi cảm giác 2 mẹ con tôi có một điều gì ngăn cách khiến cả 2 không bao giờ hiểu ý của nhau được.

Nếu như mẹ tin tôi. Cho tôi tự tin một mình bước ra đời, nếu tôi có ngã thì hãy tôi tự đứng lên. Thì bây giờ tôi đã có thể chững chạc hơn nhiều rồi. May mà tôi không nghe theo lời mẹ học Trung Cấp Địa Chính hay Quân Sự.

Tự dưng hôm nay nghĩ đến điều này khiến mình sao sao ấy.... Nhìn thằng Bình khu phố 1 nghĩ BCH Đoàn nó sướng còn mình thì cắn răng làm hết nhiệm kỳ mệt mỏi làm sao. Có lẽ rằng mình phải đấu tranh còn dài dài... Dù biết rằng hy vọng mong manh...

Thôi ngủ đây mệt quá rồi...