Tên truyện: Phong Vũ (Thiếu Lâm x Thất Tú) Tác giả: Diệp Mạc Vấn Thể loại: truyện ngắn Chuyển ngữ: harumachi Cặp đôi Tăng Tú vốn là...

[Thiếu Lâm x Thất Tú] Phong Vũ

Tên truyện: Phong Vũ (Thiếu Lâm x Thất Tú)
Tác giả: Diệp Mạc Vấn
Thể loại: truyện ngắn
Chuyển ngữ: harumachi

Cặp đôi Tăng Tú vốn là một cặp được các bạn fan VL3D ở Trung Quốc khai thác khá nhiều, cả tranh vẽ lẫn truyện sáng tác, clip. Mới đầu tui thấy cặp này chỉ nghĩ chắc là do một phái toàn gái một phái toàn dzai chứ không được dzai gái đầy đủ như các phái khác nên phải ghép lại cho đỡ tủi, sau này thấy độ hot của nó thì lại nghĩ, chắc cái gì càng cấm nó lại càng hot chăng? Cũng có lẽ chỉ có Thất tú si tình mới đủ kiên nhẫn mài mòn trái tim khô khan của Thiếu Lâm ^^

(game là vậy nhưng thực tế tui chơi toàn thấy dzai chơi 7 tú là nhiều =)))





Hình minh hoạ: Y Xuy Ngũ Tuyết

[ Nhất ] Nhất hoa nhất thế giới

Không khí Giang Nam luôn dày đặc hơi nước, bao năm không tiêu vẫn, Dương Châu cũng thế. Dương liễu tháng ba mùa xuân xanh mướt, cành liễu mềm mại tựa mái tóc thiếu nữ giả như rơi vào trên người, chẳng những không đau, trái lại mềm mại chọc lòng người say.

Ngoại trừ bờ Tây Hồ ở Dương Châu, không còn nơi thứ hai có gió mát lành đến mức say lòng lữ khách.

Một bên Tây Hồ quanh năm bao phủ bởi mưa bụi và hoa đào của Tàng Kiềm sơn trang, bên kia là thành Dương Châu, tới Giang Nam mà không đến thành Dương Châu, coi như chưa hề đến Giang Nam, bởi đó là chốn thành trấn đặc biệt nồng đượm phong tình Giang Nam nổi tiếng thiên hạ.

“Thiên hạ ba phần đêm trăng sáng, hai phần vô lại, chính là Dương Châu.”

Buổi đêm Dương Châu thường có du thuyền lướt qua mặt nước Tây Hồ, để lại đằng sau từng gợn sóng nhỏ lăn tăn, tựa như dùng tay nhẹ nhàng khuấy động mặt nước êm dịu, cùng với tiếng gợn, là tiếng lòng khẽ rưng rưng.

Trong làn hơi nước dày đặc, có tiếng sáo du dương hoà nhịp tiếng ca truyền tới, tiếng hát thập phần xa xôi, nghe không rõ ràng lắm, nhưng uyển chuyển tựa tơ tằm, từng chút một quấn lấy mỗi phần dày thêm.

Bên bờ dương liễu, trên con đê ven Tây Hồ, có người dừng bước, nghiêng tai lắng nghe tiếng hát. Người nọ là một tăng y thân trắng tinh, bị cơn gió và cành liễu thay phiên nhau múa máy, hắn nhắm mắt lại, trên cổ đeo một chuỗi phật châu bằng gỗ đen mun. Bạch tăng y, hắc phật châu. Tăng nhân bầu bạn cùng gió ngẩng đầu lên, gió thổi ống tay áo hắn phiêu phất, thanh thản tựa thần tiên.

Hắn khép mắt, tựa như đang nghe tiếng hát, trên mặt hiện lên nét cười đạm nhạt như mưa bụi Tây Hồ.

Tiếng hát dần dần tiến lại gần.

Đợi khi đến gần, có thể nghe lời xướng xuất phát từ Phong Vũ trong Kinh Thi:

“Tối tăm lạnh lẽo gió mưa
Óc o gà gáy tiếng vừa vọng sang
Em nay đã gặp được chàng
Cớ sao lòng chẳng rỡ ràng yên vui”


Tăng nhân chấp tay trước ngực, cúi đầu niệm một câu A di đà Phật.

Tiếng sáo càng thêm du dương, từ xa có thể trông thấy một chiếc thuyền hoa đèn đuốc rực rỡ tiến về phía này, tuy thuyền hoa không đến mức lộng lẫy hào nhoáng, nhưng cũng đủ phi thường tinh xảo, sắc trời đã sầm sập, lại càng dễ trông thấy ngọn đèn lặng lẽ, trên mũi thuyền có một người đứng thổi sáo, một người đương múa kiếm.

Người thổi sáo trang phục gọn ghẽ màu vàng nhạt, mặt mũi khuất bóng, nhìn không rõ lắm. Ngược lại nữ tử đang đứng múa trên mũi thuyền, ngọn đèn soi chiếu nhan sắc mỹ miều tựa như khúc hát trong mộng. Hai tay nàng cầm song kiếm, phảng phất đang múa một điệu tuỳ hứng, song chỉ một cử chỉ nhấc tay cũng đủ lộ ra phong tư mê hoặc hơn cả tháng ba Dương Châu. Kiếm trong tay nàng hoá thành đạo bạch quang, phân rồi hợp, hợp rồi phân. Khi chậm tựa gió phất nhành liễu, khi nhanh hoá rèm mưa không ngớt.

Ngày xưa có giai nhân họ Công Tôn, một khi múa kiếm khí động tứ phương. (Công Tôn Đại Nương là người sáng lập ra thất tú phường)

Tăng nhân ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng ấy, chiếc thuyền ấy, và người nọ, chỉ cảm thấy hết thảy giống như một bức hoạ.

Một lúc lâu, một lúc lâu.

Lâu đến khi nữ tử múa kiếm ở mũi thuyền có thể nhìn thấy trên bờ hồ dương liễu, có người khẽ đong đưa tay áo dài rộng, quay về phía nàng khẽ hành lễ, rũ mắt nhẹ lắc đầu, miệng niêm Nam mô A di đà Phật.

Lâu đến khi trên mặt nàng hiện lên nét mỉm cười, tiếng ca lần thứ hai cất lên, giọng đặc biệt mềm nhẹ như không: “Em nay đã gặp được chàng, cớ sao lòng chẳng rỡ ràng yên vui.”

Tăng nhân kia khép mắt, hai tay chấp trước ngực, than thở: “Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất Như Lai. Thiện tai, thiện tai.” (tạm phỏng đoán hàm ý của hai câu này là mỗi đoá hoa đẹp đều tiềm tàng một thế giới, mỗi một chiếc lá là một vị Phật, như như tĩnh tại)

Năm xưa Phật tổ nhặt hoa, Già Diệp mỉm cười, nụ cười ấy, là toàn bộ thế giới.

[ Nhị ] Vì yêu sinh sầu

Cho dù cảnh đẹp duyên dáng như Ba Lăng huyện, ban đêm vẫn luôn tràn nhập nguy hiểm.

Đống lửa trong sơn động cháy tí tách bập bùng, bạch y tăng nhân chỉ mặc mỗi tấm áo lót ngồi bên lửa, cành cây trong tay không ngưng cời cho lửa cháy đượm.

Một nữ tử nằm trong góc khuất sơn động, dung mạo thanh tú, mang theo thần thái linh lợi đặc biệt của Giang Nam, trên người đắp tấm tăng bào màu trắng rộng thùng thình. Ánh lửa hắt lên mặt, chốc sáng chốc tối.

Sau rốt, rèm mi cong vút khẽ giật giật, đôi mắt mê man dần hé mở.

Trong trí nhớ bản thân bị địa long ở Ba Lăng huyện cắn một cái, Thất tú phường tuy có kiếm vũ tuyệt luân, nhưng không am hiểu giải độc, độc tính của địa long quá mức lợi hại, không duy trì được bao lâu thì đã ngất đi.

Đợi đến khi ngồi dậy được, mới phát hiện ra vết thương trên đùi đã được xử lý, còn đắp thêm thảo dược, nàng giương mắt nhìn, thấy một thân ảnh tựa hồ có chút quen thuộc đang ngồi bên đống lửa, dường như cũng nghe thấy tiếng động của nàng, bèn quay đầu về phía nàng hơi ra vẻ thi lễ, nói: “Thí chủ, người tỉnh rồi.”

Trong ánh lửa, khuôn mặt ấy tuy không phải thập phần anh tuấn, song lại bình yên tựa như Phạm Xướng trước Phật, gợi cho người ta sự yên tâm từ cái nhìn đầu tiên.

Tựa như cái nhìn thoáng vội vã bên Tây Hồ ngày ấy, trong giây lát thấy hắn đứng trong dương liễu, thoắt cái toàn bộ phồn hoa của Dương Hoa cũng phải phai nhạt ít nhiều.

Nàng hơi kinh ngạc nở nụ cười: “Là ngươi? Ngươi còn nhớ ta sao?”

Động tác của bạch y tăng nhân hơi ngừng lại, sau đó than thở: “Kiếm vũ của thí chủ vào tháng ba Dương Châu ấy, thấy rồi thì không thể quên, tiểu tăng không dám quên.”

Trong ánh lửa, nàng siết chặt lấy mảnh tăng bào bằng vải bố trên người, cười bảo: “Ta là Sở Hề, còn ngươi?”

Trên mặt bạch y tăng nhân thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, nàng thấy buồn cười, sẵng giọng: “Ta có phải yêu quái ăn thịt người đâu, biết tên thì niệm chú tới bắt, ngươi sợ gì chứ?”

Bạch y tăng nhân lắc đầu, khoé miệng khẽ nhích lộ ra tiếu ý nhàn nhạt.

Bỗng dưng nàng cảm thấy bất luận nụ cười nào nàng từng gặp qua cũng không thể bì được nét cười này.

“Bần tăng pháp hiệu Tích Duyên.”

“Tích Duyên, Tích Duyên…” Nàng thì thào niệm cái tên ấy hai lần.

Ba hôm sau, độc trong người nàng giải trừ triệt để, bạch y tăng nhân không từ mà biệt, nàng ôm tăng bào trắng bằng vải bố đứng yên tại cửa thật lâu.

Tích Duyên, Tích Duyên, nếu đã quý trọng duyên phận giữa ta và ngươi, bất luận chân trời góc bể nào, ta cũng sẽ tìm theo ngươi.

Chỉ là nàng không bao giờ biết, bạch y tăng nhân trước khi đi đã nhìn khuôn mặt nàng, cúi đầu thì thầm: “Vì yêu sinh sầu, vì yêu sinh sợ, nếu rời bỏ yêu người, không sầu cũng không sợ.”

Yêu sinh sầu, yêu sinh sợ, biết rõ rời đi khỏi yêu người, tâm tư mới không dung chứa thứ gì. Ta vui lòng cam chịu.

[ Tam ] Thế gian nào vẹn cả đôi đường

Rừng cây trong Lạc Đạo dày đặc không rõ phương hướng, song mơ hồ có bóng người xuyên qua rừng cây như con thoi, một người bạch y, một người phấn sam, kiếm quang lưu chuyển, tựa hồ sống chết chỉ là ranh giới mong manh.

“Nói! Con lừa ngốc ngươi vì cái gì mà trốn ta!” Phía sau truyền tới tiếng quát chói tai của nữ tử, tăng nhân phía trước cũng chỉ thoáng khựng bước, rồi lại tiếp tục đi thẳng. Cho đến khi phía sau có tiếng gió rít lên, người kia sử đầu gối vào lưng hắn, rồi thuận thế đẩy hắn ngã xuống đất, mũi kiếm lạnh lẽo kề sát bên cổ, song hắn chỉ nhắm mắt lại.

Áo bị người kia túm lấy xoay lại, nhưng hắn thuỷ chung vẫn không chịu mở mắt.

“Con lừa ngốc! Ngươi như vậy mà dám gọi là anh hùng hảo hán, ngươi dám mở mắt ra nhìn ta không!” Hắn nghe đối phương lớn tiếng quát thét, giọng nói vốn dĩ mềm mại giờ lại pha chút khàn khàn.

Mũi kiếm lạnh lẽo trên cổ bắt đầu áp sát, mang theo sát khí, hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ nhắm mắt lại, thần thái an nhiên giống như thứ đang đối mặt không phải là sống chết, mà chỉ là một giấc ngủ.

“Ngươi có tin ta giết ngươi không!”

Hắn nghe tiếng hít thở kiềm nén của đối phương, ngón tay gắng sức thanh âm riết chặt, chóp mũi ngửi thấy mùi máu—— chính là máu của hắn.

Nhưng hắn chỉ hít một hơi thật dài, thấp giọng nói: “Sở thí chủ.”

“Hoà thượng, rốt cuộc ngươi đã chịu nói chuyện với ta.” Đối phương dường như đã lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đứng dậy, buông lỏng áo của hắn, chỉ là thanh kiếm vẫn gác trên cổ hắn.

Hắn coi như chẳng biết, hai tay chấp trước ngực, cúi đầu niệm A di đà Phật.

“Ta không thích nghe người huyên thuyên thứ kinh Phật bỏ đi đấy, cũng không thích ngươi tỏ vẻ bí hiểm, ta chỉ muốn ngươi nói cho ta biết, ngươi có thích ta hay không.”

“Nếu ngươi không thích ta, vì sao phải cứu ta.”

Có thứ gì đấy nóng ẩm rơi xuống tay hắn, hắn thoáng sửng sốt, bàn tay siết chặt.

“Vừa gặp ở Dương Châu, đã mang lòng ái mộ chàng. Sau lại được chàng cứu, cuộc đời này không mộng ước lớn lao gì, duy chỉ có làm bạn thôi. Ngươi có đồng ý hay không?”

Hắn lại nhắm mắt, đành nói rằng: “Thí chủ hà tất phải như vậy.”

Hắn nghe tiếng lá khô dẫm nát, đối phương lui lại một bước, lưỡi kiếm sắc lạnh trên cổ cũng rời khỏi.

“Hảo, hảo, hảo…” Đối phương nói liền ba chữ hảo, người khẽ vút một cái, thoáng chốc đã không thấy thân ảnh đâu nữa.

Hắn yên lặng mở mắt, đưa tay lên, cảm xúc ẩm ướt nóng hổi còn vương trong lòng bàn tay. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về hướng đối phương vừa ly khai, hai tay chấp trước ngực, thì thầm: “Thế gian nào vẹn cả đôi đường, không phụ Như Lai không phụ nàng.”

Vốn dĩ là một tăng nhân phủ phục trước ngọn đèn Phật tổ, đến Dương Châu nhìn thấy Kinh Hồng Vũ của nàng. Từ đó không còn có thể sớm hôm tụng kinh, tâm không gợn bụi trần, tâm không còn sáng như gương, vừa phụ Như Lai vừa phụ nàng.

[ Tứ ] Ta nguyện hoá thân thành cầu đá

Hôm đó trời mưa rất lớn, liên miên tinh mịn, hắn từng nghe Đường Môn có một loại ám khí, có tên là Bạo Vũ Lê Hoa châm, hắn nghĩ vô luận châm có bao nhiêu nhanh cùng dày, cũng còn kém cơn mưa này.

Nàng đuổi theo hắn ba ngày ba đêm.

Nàng đuổi, hắn chạy.

Hắn chạy, nàng đuổi.

Rốt cuộc nàng đã đuổi kịp hắn.

Quần áo phấn hồng vốn tinh xảo mỹ lệ sau thời gian dài truy đuổi đã không còn vẻ hoa lệ ban đầu, nhưng nàng vẫn đẹp như đoá sen nở sớm bên bờ Tây Hồ.

Hắn kinh ngạc nhìn nàng, nhìn bọt nước trên tóc mai nàng chảy xuống hoà vào mưa, tích tắc đã mất tăm.

“Tích Duyên, ngươi thấy ta rồi.” Nàng thấp giọng nói.

Bạch y tăng nhân cũng bị mưa dầm ướt đẫm, nhưng không quan tâm, lại giống như bị đầu độc ngẩng đầu lên nhìn gương mặt nàng.

Nàng chậm rãi giơ tay lên, rút trâm cài tóc trên đầu tượng trưng cho Thất tú phường, rồi gỡ tín vật sư môn trên cổ xuống, còn có song kiếm trên lưng chưa từng rời khỏi người.

Nàng siết chặt những món đồ đó một hồi, sau đó từ từ vươn tay, buông ra, những thứ từng là trân bảo của nàng cứ như vậy mà rơi xuống nước bùn.

“Sở thí chủ…” Hắn vươn tay ra, rồi lại vội vàng rút về.

“Ta từng hỏi ngươi rằng nếu ta không phải đệ tử Thất tú, ngươi không phải hoà thượng Thiếu Lâm, chúng ta có thể bên cạnh nhau không, ngươi vẫn chưa trả lời ta.” Nàng mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trên mặt không nước mắt, nhưng thần sắc tựa hồ đang khóc thảm thiết: “Hôm nay ta không phải là đệ tử Thất tú, còn ngươi vẫn là hoà thượng Thiếu lâm, ngươi có đi theo ta hay không.”

“Sở…”

“Ta chỉ muốn ngươi trả lời ta một câu! Ngươi có đi theo ta không!” Gương mặt trong mưa của nàng không còn phân rõ tột cùng là khóc hay không, chỉ còn mỗi thần sắc quật cường như năm nào.

Trong ngẩn ngơ, hắn dường như lại thấy trên thuyền hoa, có người vừa ca vừa múa, thanh thoát tựa thần tiên.

Hắn lại một lần nữa vươn tay, lần này rơi lên trên gương mặt nàng, cảm xúc lạnh lẽo mà nhẵn mịn.

Khoé môi hắn khẽ cong, lộ ra vẻ mỉm cười như nhiều năm trước họ lần đầu gặp gỡ, rồi lại chấp tay trước ngực nói, nói: “Ngày xưa A Nan từng yêu một cô gái, Phật tổ hỏi ngài, ngươi yêu nàng ấy đến mức nào, A Nan đáp ‘Con nguyện hoá thân thành cầu đá, chịu đựng năm trăm năm gió thổi, năm trăm năm phơi nắng, năm trăm năm mưa vần, chỉ để thiếu nữ một lần bước qua cầu.”

Hắn mỉm cười, lần đầu tiên gọi tên nàng: “Sở Hề.”


[ Hết ]

Hàng bonus:

Nếu bạn nào có hứng thú với cặp này có thể coi một clip được vietsub khá hay và cảm động “Quy Y Tú cô nương” do bạn tui mần.




Nguồn : Sưu Tầm

0 nhận xét:

■ Dù vô tình hay hữu ý đến với blog này , cũng mong bạn để lại một nhận xét tại bài viết đang xem như một món quà dành cho Mình.

■ Bạn không cần bất kì tài khoản nào để nhận xét ,mà có thể chọn "ẩn danh" hoặc Tên.

■ Rất mong bạn đề tên cho nhận xét của chính mình - Bằng cách chọn vào Tên/URL và điền tên bạn vào (Phần URL có thể bỏ trống ).

■ Cũng rất mong các bạn nếu có nhận xét gì thì mong các bạn đừng có xúc phạm đến mình hay xúc phạm đến người có trong nội dung bài viết