Tên: Tạp Lô Bỉ - 卡卢比 Môn phái: Minh Giáo - 明教 Vị trí: Dạ Đế, Hộ giáo Thích Ca Mâu Ni - Dạ Đế Tạp Lô Bỉ, là một tộc nhân Bạt Hã...

Tạp Lô Bỉ
Tên: Tạp Lô Bỉ - 卡卢比
Môn phái: Minh Giáo - 明教
Vị trí: Dạ Đế, Hộ giáo Thích Ca Mâu Ni
-
Dạ Đế Tạp Lô Bỉ, là một tộc nhân Bạt Hãn đến từ đại mạc Ca Đóa Lan.
Trong thổ ngữ Ca Đóa Lan có nghĩa là “Ác ma nóng rực”, là nơi có nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất lớn, ban ngày nham thạch phía trên có thể nướng chín thịt tươi, thế nhưng ban đêm nước lại đóng băng, chỉ chốc lát có thể đông cứng người.
Nhưng Ca Đóa Lan cũng không chỉ có mặt cuồng bạo này, bên dưới bề mặt sa mạc, lại ẩn chứa vô số điều thần kỳ, trong lòng đất sa mạc Ca Đóa Lan, thiên nhiên hình thành vô số hầm đất, hầm đất lớn nhỏ gì đều có, phức tạp thông nhau, ở trong đó cũng có một chút ánh mặt trời mỏng manh rơi rớt xuống. Bạt Hãn tộc và Tháp Khắc tộc trong đây tranh đấu hơn bốn trăm năm, đại bộ phận đều sinh hoạt dưới nơi tối tăm này.
Từ khắc Tạp Lô Bỉ mở mắt ra, nhìn xung quanh là hầm đất rộng lớn, bên trong địa quật có đủ mọi loại khuẩn có khả năng làm thực vật phong phú của Bạt Hãn tộc sinh trưởng, thế nhưng thiên ý trêu người, trong lòng đất diện tích lớn như thế, lại chỉ có một chỗ có nước uống tương đối đầy đủ, bộ tộc chiếm cứ nguồn nước, tự mình không e dè mà mở rộng nhân lực bộ tộc, không phải lo lắng đến họa thiếu nước, mà những bộ tộc khác tìm kiếm khắp nơi chỉ có thể ngẫu nhiên tìm được một vũng nước, ngay cả nhân số hiện hữu cũng không thể cung ứng đủ, thường xuyên có tộc nhân chết đi. Hai tộc vì tranh đoạt bảo địa trong lòng đất này, đánh nhau qua nhiều thế hệ, không biết như vậy cũng chính là giết chết đi một phần tộc nhân. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, sau khi bộ tộc chiếm giữ nguồn nước lớn mạnh, nghĩ cần phải tiêu diệt những bộ tộc khác, nhưng mỗi lần sau khi tranh đấu, giao thông phức tạp lại cắt đứt phương hướng truy kích. Bộ tộc thất bại cũng sẽ không để cho kẻ thắng có cơ hội phát triển, cứ cách một đoạn thời gian, nhất định sẽ có dũng sĩ liều chết đến đây đột kích, cố giết chết trẻ con dị tộc.
Nam giới Bạt Hãn tộc từ khi ra đời, đã phải tiếp thu vận mệnh huấn luyện nghiêm khắc, lúc Tạp Lô Bỉ sinh ra, nguồn nước đang bị Tháp Khắc tộc chiếm giữ, cho nên đa số bé gái Bạt Hãn tộc vừa được sinh ra đã bị giết chết, bé trai chỉ có thể được bảo vệ trong nơi thí luyện để phát triển thiên phú xuất sắc nhất.
Tạp Lô Bỉ là một trong những thế hệ nam tử vĩ đại nhất, hắn đối với kỹ nghệ mà Xá ái ( người phụ trách truyền thụ kỹ nghệ công kích trong tộc) truyền dạy lĩnh hội cực nhanh cực sâu, khiến tất cả tộc nhân phải khiếp sợ. Năm hắn mười bảy tuổi, Tạp Lô Bỉ nhờ vào sự nhạy bén và năng lực của mình, từng bước trở thành thủ lĩnh của Dạ đội trong tộc, bước chân của hắn trong bóng đêm phiêu dật như gió, mềm nhẹ không tiếng động, đoản đao của hắn nhanh đến nỗi ngay cả Xá ái cũng nhìn không rõ, kỹ nghệ ám sát của hắn đã vượt qua những người mạnh nhất trong các triều đại, mọi người đều xưng hắn là “Thác phàm”, cổ ngữ có nghĩa là “Yêu linh trong đêm tối”.
Ngày ngày luân chuyển đến lần thứ bảy mươi mốt, Tạp Lô Bỉ dẫn đội phát động tập kích bất ngờ, đánh chết Tam đại đầu lĩnh của Tháp Khắc tộc, Bạt Hãn tộc nắm được cơ hội trọng yếu, một phát đoạt lại nguồn nước.
Tạp Lô Bỉ lúc này được rất nhiều tộc nhân cho rằng sẽ là người được chọn làm Đại tộc trưởng tiếp theo, điều này khiến cho Đại tộc trưởng tại vị nghi kỵ.
971645_583189968380763_1510762644_n
Người Bạt Hãn tộc, cũng có thần nhân tín ngưỡng của riêng mình, bọn họ qua nhiều thế hệ cư trú ở sâu bên dưới lòng đất u ám, chỉ có những tia sáng kỳ dị trên nóc hang động chỉ dẫn phương hướng cho họ, giúp bọn họ cảm nhận được ánh sáng. Họ không thể giải thích vì sao bên dưới nền đất sâu thẳm như thế vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng như vậy, tổ tiên của Bạt Hãn tin rằng, đó là do một vị thần nhân ban ánh sáng cho họ, người từ bầu trời đem ánh sáng xuống dưới lòng đất, soi sáng lối đi cho tộc nhân, bọn họ tôn kính gọi vị thần nhân này là Quang thần.
Đại Đường Khai Nguyên năm thứ hai mươi hai (CN năm 734), Tạp Lô Bỉ bị vu oan sau lưng tội chửi rủa đại thần, bị Dạ đội trong tộc truy sát, Tạp Lô Bỉ hăng hái phản kích, dựa vào kinh nghiemj nhiều năm cùng thân thủ vô cùng cao minh của hắn, trằn trọc trốn ra đại địa quật, đi lên trên mặt đất.
Ngay khi Tạp Lô Bỉ ngóc đầu ra khỏi miệng hang hắn tự đào ra, hắn liền hiểu rõ vì sao Ca Đóa Lan bị gọi là “Ác ma nóng rực”.
Chỉ trong nháy mắt khi tiếp xúc với bầu trời trên sa mạc Ca Đóa Lan, hai mắt Tạp Lô Bỉ từ khi ra đời vốn ở trong bóng đêm nay phải đón nhận ánh nắng đương lúc chính ngọ bắn thẳng xuống, tròng mắt hắn đau đớn như bị kim đâm, trong phút chốc mất đi ánh sáng. Đại sa mạc rộng lớn dưới ánh mặt trời trước mặt khiến hắn vô cùng chấn động, nhưng hắn còn sợ hãi cuộc truy sát sắp đuổi tới gót hơn, bên ngoài mặc dù kinh khủng, nhưng hắn càng rõ ràng hơn hình phạt tàn khốc của Phán thần giả trong tộc, dù thế nào, hắn tuyệt đối không dám trở lại nơi đó nữa.
Đương lúc Tạp Lô Bỉ hiểu được sự khủng khiếp đích thực của đại mạc Ca Đóa Lan, thì hắn vốn mất đi hai mắt đã vô phương trở về miệng hang lúc hắn đi ra nữa.
Đại mạc ban đêm cực khô hanh, làm cho hơi nước trong cơ thể hắn nhanh chóng bốc hơi, ban đêm băng lãnh so với trong lòng đất còn đáng sợ hơn, Tạp Lô Bỉ dùng thể phách (thân thể và khí phách) cùng ý chí cường kiện của hắn chống đỡ năm ngày đêm, đến tận ngày thứ sáu khi nghênh đón mặt trời mọc, hắn bắt đầu điên cuồng nguyền rủa đại thần đã khiến hắn rơi vào khốn cảnh, sáu ngày này, hắn chưa từng nhìn thấy một sinh vật nào có thể trao đổi, nơi này nhất định là nơi săn bắn của ác ma, hắn không thể chui đầu vào dự tính của ác ma, đại mạc Ca Đóa Lan sao có thể là nơi để hắn hôn mê được. Hắn nhớ tới các huynh đệ trong Dạ đội bị chính tay hắn cắt đứt yết hầu, đâm xuyên tim, ánh mắt phẫn nộ của bọn họ trước khi chết, nhất định đến tận khi sắp chết đều kiên định cho rằng hắn chính là kẻ dơ bẩn đã phản bội thần linh, thật hy vọng có thể trở lại dưới lòng đất u ám, chính miệng nói cho họ biết hết thảy!
Tâm tình Tạp Lô Bỉ dần dần lâm vào rối loạn, hắn hô to, điên cuồng la hét, cuối cùng từ từ vô lực, hắn cảm thấy bản thân sẽ yên giấc ngàn thu trong màn đêm này…
Đúng lúc này, hắn nghe thấy một giọng nói tuyệt diệu nhất trong cuộc đời.
Nếu như hai người có thể gặp nhau trong tình cảnh này dưới một bầu trời quang đãng hơn, thì không biết mọi chuyện sẽ diễn ra thế nào?
Đó là một loại ngôn ngữ rất khác biệt với ngôn ngữ trong tộc, hắn nghe thanh âm êm tai cái kia nói xong, lại hoàn toàn không thể hiểu được, nhưng một túi nước trong cũng đủ để hắn cảm nhận được thiện ý của nữ tử này. Giọng nói của nữ tử này so với nữ tử trong tộc rất khác nhau, giọng nói của nàng thanh thúy dễ nghe, không phải giọng nói do nhiều năm thiếu nước làm dịu mà tạo thành tiếng khàn khàn. Đây là người đầu tiên Tạp Lô Bỉ gặp được sau khi bước chân đến nơi này, hắn từng ngụm từng ngụm nuốt nước bọt, trong lòng nghĩ không biết nữ tử có bộ dáng thế nào, thế nhưng lại chưa từng nghĩ đến từ đó về sau trong vòng hai năm, hai người sẽ cùng sống bên nhau.
Vu Duệ cùng Tạp Lô Bỉ gặp nhau, nàng mặc dù bởi vì đa mưu mà được người trong giang hồ gọi là một trong thiên hạ Tam trí, nhưng Vu Duệ lại yêu thích rất nhiều thứ, trong đó có một việc chính là tra xét địa mạo khác thường trong thiên hạ. Khai Nguyên năm thứ hai mươi ba, Vu Duệ đang tra xét những cố sự thần bí ẩn giấu trong đại mạc Ca Đóa Lan, nàng hành sự ổn thỏa, đi vào đại mạc, đương nhiên là có đoàn lạc đà với đầy đủ đồ ăn nước uống, chỉ là, đã gần nửa tháng, nhưng vẫn không phát hiện được gì, ngày hôm đó nàng nghe thấy có người lớn tiếng gào thét, trong lòng kỳ thật mừng rỡ, Tạp Lô Bỉ tóc màu xám, da trắng bệch, so với người của những quốc gia khác mà Vu Duệ biết khác nhau, Vu Duệ tâm tư nhạy bén, lập tức phỏng đoán trên người Tạp Lô Bỉ sẽ có điều thú vị.
Vu Duệ mang Tạp Lô Bỉ ra khỏi đại mạc, tìm một nơi thanh tĩnh, ổn định lại.
Vu Duệ hết lòng chỉ bảo, trong vòng nửa năm, Tạp Lô Bỉ đã có thể miễn cưỡng nói chuyện phiếm, Vu Duệ ngực giấu khâu hác(*), lưỡi xán hoa sen(**), kể về thiên hạ sự vật đến sống động lộng lẫy, đừng nói là Tạp Lô Bỉ có xuất thân như vậy, cho dù người bình thường, cũng sẽ bị hấp dẫn sâu nặng.
(* Ngực giấu khâu hác [胸藏丘壑] nghĩa là trong lòng giác ngộ đến một cảnh giới cao, thương chỉ nghệ thuật, văn thơ)
(** Lưỡi xán hoa sen [舌灿莲花] ý chỉ những người khéo ăn nói)
Tạp Lô Bỉ nhiều năm tôi luyện, lại từng đảm nhiệm chức thủ lĩnh trong tộc, khí độ phong phạm, cũng tự do uy nghiêm, mà Tạp Lô Bỉ vóc người cao lớn, tóc xám mắt đỏ, da dẻ trắng nõn, mặt mày nhẵn nhụi, trong mắt Vu Duệ xem ra rất mê người.
Hai mắt Tạp Lô Bỉ vì ánh nắng gây thương tích, nhưng không phải là bệnh bất trị, Vu Duệ lấy Huyền diệp đan ba đời của Thuần Dương đắp lên mắt, lặp đi lặp lại nửa năm, rốt cục chữa khỏi tật mắt. Từ đó trở về sau hai năm, hai người cùng sống trong Vô U cốc, Vu Duệ chính là người đầu tiên Tạp Lô Bỉ gặp gỡ trên mặt đất, hắn cực kỳ không muốn xa rời Vu Duệ. Tạp Lô Bỉ suy xét thời cơ, cuối cùng tuân theo nghi lễ kết hôn của Trung Nguyên nam nữ mà cầu hôn Vu Duệ, không ngờ ngày hôm sau Vu Duệ lại để thư bỏ trốn. Thì ra Vu Duệ đã sớm cùng với sư huynh Tạ Vân Lưu phương tâm thầm hứa hẹn, cho nên mặc dù có cảm tình sâu sắc với Tạp Lô Bỉ, chung quy bởi vì bản thân lòng dạ bất an, nên đành bỏ hắn mà đi.
Tạp Lô Bỉ từ đó về sau từng vài lần đến Thuần Dương tìm kiếm Vu Duệ, Vu Duệ đều tránh mặt không gặp. Tạp Lô Bỉ đau lòng, lưu lạc giang hồ, về sau gia nhập Minh Giáo, chuyên phụ trách ám sát, đêm tối chính là chiến trường Tạp Lô Bỉ quen thuộc nhất, khi hắn tấn công trong bóng tối, cho dù là người có võ công cao hơn hắn một bậc cũng khó mà chống cự. Vài năm trôi qua, giang hồ lưu truyền Minh Giáo xuất hiện một siêu cấp sát thủ vô ảnh vô hình, nhân xưng “Dạ Đế”.
Sau biến cố ở Quang Minh tự, Tạp Lô Bỉ thăng chức Hộ giáo Thích Ca Mâu Ni, hắn rời khỏi lòng đất đã hơn mười năm, nhưng thân trong ánh sáng tươi đẹp, có đôi khi vẫn cảm thấy nhung nhớ cảm giác mát mẻ trong bóng đêm ở cố hương. Song điều làm hắn quan tâm lo lắng nhất vẫn như cũ là nữ tử Thuần Dương kia.
-
-
Chuyển ngữ: Mộc
Tranh: Y Xuy Ngũ Nguyệt
Nguồn: baidu.com

Sưu Tầm...

Tên truyện: Phong Vũ (Thiếu Lâm x Thất Tú) Tác giả: Diệp Mạc Vấn Thể loại: truyện ngắn Chuyển ngữ: harumachi Cặp đôi Tăng Tú vốn là...

Tên truyện: Phong Vũ (Thiếu Lâm x Thất Tú)
Tác giả: Diệp Mạc Vấn
Thể loại: truyện ngắn
Chuyển ngữ: harumachi

Cặp đôi Tăng Tú vốn là một cặp được các bạn fan VL3D ở Trung Quốc khai thác khá nhiều, cả tranh vẽ lẫn truyện sáng tác, clip. Mới đầu tui thấy cặp này chỉ nghĩ chắc là do một phái toàn gái một phái toàn dzai chứ không được dzai gái đầy đủ như các phái khác nên phải ghép lại cho đỡ tủi, sau này thấy độ hot của nó thì lại nghĩ, chắc cái gì càng cấm nó lại càng hot chăng? Cũng có lẽ chỉ có Thất tú si tình mới đủ kiên nhẫn mài mòn trái tim khô khan của Thiếu Lâm ^^

(game là vậy nhưng thực tế tui chơi toàn thấy dzai chơi 7 tú là nhiều =)))





Hình minh hoạ: Y Xuy Ngũ Tuyết

[ Nhất ] Nhất hoa nhất thế giới

Không khí Giang Nam luôn dày đặc hơi nước, bao năm không tiêu vẫn, Dương Châu cũng thế. Dương liễu tháng ba mùa xuân xanh mướt, cành liễu mềm mại tựa mái tóc thiếu nữ giả như rơi vào trên người, chẳng những không đau, trái lại mềm mại chọc lòng người say.

Ngoại trừ bờ Tây Hồ ở Dương Châu, không còn nơi thứ hai có gió mát lành đến mức say lòng lữ khách.

Một bên Tây Hồ quanh năm bao phủ bởi mưa bụi và hoa đào của Tàng Kiềm sơn trang, bên kia là thành Dương Châu, tới Giang Nam mà không đến thành Dương Châu, coi như chưa hề đến Giang Nam, bởi đó là chốn thành trấn đặc biệt nồng đượm phong tình Giang Nam nổi tiếng thiên hạ.

“Thiên hạ ba phần đêm trăng sáng, hai phần vô lại, chính là Dương Châu.”

Buổi đêm Dương Châu thường có du thuyền lướt qua mặt nước Tây Hồ, để lại đằng sau từng gợn sóng nhỏ lăn tăn, tựa như dùng tay nhẹ nhàng khuấy động mặt nước êm dịu, cùng với tiếng gợn, là tiếng lòng khẽ rưng rưng.

Trong làn hơi nước dày đặc, có tiếng sáo du dương hoà nhịp tiếng ca truyền tới, tiếng hát thập phần xa xôi, nghe không rõ ràng lắm, nhưng uyển chuyển tựa tơ tằm, từng chút một quấn lấy mỗi phần dày thêm.

Bên bờ dương liễu, trên con đê ven Tây Hồ, có người dừng bước, nghiêng tai lắng nghe tiếng hát. Người nọ là một tăng y thân trắng tinh, bị cơn gió và cành liễu thay phiên nhau múa máy, hắn nhắm mắt lại, trên cổ đeo một chuỗi phật châu bằng gỗ đen mun. Bạch tăng y, hắc phật châu. Tăng nhân bầu bạn cùng gió ngẩng đầu lên, gió thổi ống tay áo hắn phiêu phất, thanh thản tựa thần tiên.

Hắn khép mắt, tựa như đang nghe tiếng hát, trên mặt hiện lên nét cười đạm nhạt như mưa bụi Tây Hồ.

Tiếng hát dần dần tiến lại gần.

Đợi khi đến gần, có thể nghe lời xướng xuất phát từ Phong Vũ trong Kinh Thi:

“Tối tăm lạnh lẽo gió mưa
Óc o gà gáy tiếng vừa vọng sang
Em nay đã gặp được chàng
Cớ sao lòng chẳng rỡ ràng yên vui”


Tăng nhân chấp tay trước ngực, cúi đầu niệm một câu A di đà Phật.

Tiếng sáo càng thêm du dương, từ xa có thể trông thấy một chiếc thuyền hoa đèn đuốc rực rỡ tiến về phía này, tuy thuyền hoa không đến mức lộng lẫy hào nhoáng, nhưng cũng đủ phi thường tinh xảo, sắc trời đã sầm sập, lại càng dễ trông thấy ngọn đèn lặng lẽ, trên mũi thuyền có một người đứng thổi sáo, một người đương múa kiếm.

Người thổi sáo trang phục gọn ghẽ màu vàng nhạt, mặt mũi khuất bóng, nhìn không rõ lắm. Ngược lại nữ tử đang đứng múa trên mũi thuyền, ngọn đèn soi chiếu nhan sắc mỹ miều tựa như khúc hát trong mộng. Hai tay nàng cầm song kiếm, phảng phất đang múa một điệu tuỳ hứng, song chỉ một cử chỉ nhấc tay cũng đủ lộ ra phong tư mê hoặc hơn cả tháng ba Dương Châu. Kiếm trong tay nàng hoá thành đạo bạch quang, phân rồi hợp, hợp rồi phân. Khi chậm tựa gió phất nhành liễu, khi nhanh hoá rèm mưa không ngớt.

Ngày xưa có giai nhân họ Công Tôn, một khi múa kiếm khí động tứ phương. (Công Tôn Đại Nương là người sáng lập ra thất tú phường)

Tăng nhân ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng ấy, chiếc thuyền ấy, và người nọ, chỉ cảm thấy hết thảy giống như một bức hoạ.

Một lúc lâu, một lúc lâu.

Lâu đến khi nữ tử múa kiếm ở mũi thuyền có thể nhìn thấy trên bờ hồ dương liễu, có người khẽ đong đưa tay áo dài rộng, quay về phía nàng khẽ hành lễ, rũ mắt nhẹ lắc đầu, miệng niêm Nam mô A di đà Phật.

Lâu đến khi trên mặt nàng hiện lên nét mỉm cười, tiếng ca lần thứ hai cất lên, giọng đặc biệt mềm nhẹ như không: “Em nay đã gặp được chàng, cớ sao lòng chẳng rỡ ràng yên vui.”

Tăng nhân kia khép mắt, hai tay chấp trước ngực, than thở: “Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất Như Lai. Thiện tai, thiện tai.” (tạm phỏng đoán hàm ý của hai câu này là mỗi đoá hoa đẹp đều tiềm tàng một thế giới, mỗi một chiếc lá là một vị Phật, như như tĩnh tại)

Năm xưa Phật tổ nhặt hoa, Già Diệp mỉm cười, nụ cười ấy, là toàn bộ thế giới.

[ Nhị ] Vì yêu sinh sầu

Cho dù cảnh đẹp duyên dáng như Ba Lăng huyện, ban đêm vẫn luôn tràn nhập nguy hiểm.

Đống lửa trong sơn động cháy tí tách bập bùng, bạch y tăng nhân chỉ mặc mỗi tấm áo lót ngồi bên lửa, cành cây trong tay không ngưng cời cho lửa cháy đượm.

Một nữ tử nằm trong góc khuất sơn động, dung mạo thanh tú, mang theo thần thái linh lợi đặc biệt của Giang Nam, trên người đắp tấm tăng bào màu trắng rộng thùng thình. Ánh lửa hắt lên mặt, chốc sáng chốc tối.

Sau rốt, rèm mi cong vút khẽ giật giật, đôi mắt mê man dần hé mở.

Trong trí nhớ bản thân bị địa long ở Ba Lăng huyện cắn một cái, Thất tú phường tuy có kiếm vũ tuyệt luân, nhưng không am hiểu giải độc, độc tính của địa long quá mức lợi hại, không duy trì được bao lâu thì đã ngất đi.

Đợi đến khi ngồi dậy được, mới phát hiện ra vết thương trên đùi đã được xử lý, còn đắp thêm thảo dược, nàng giương mắt nhìn, thấy một thân ảnh tựa hồ có chút quen thuộc đang ngồi bên đống lửa, dường như cũng nghe thấy tiếng động của nàng, bèn quay đầu về phía nàng hơi ra vẻ thi lễ, nói: “Thí chủ, người tỉnh rồi.”

Trong ánh lửa, khuôn mặt ấy tuy không phải thập phần anh tuấn, song lại bình yên tựa như Phạm Xướng trước Phật, gợi cho người ta sự yên tâm từ cái nhìn đầu tiên.

Tựa như cái nhìn thoáng vội vã bên Tây Hồ ngày ấy, trong giây lát thấy hắn đứng trong dương liễu, thoắt cái toàn bộ phồn hoa của Dương Hoa cũng phải phai nhạt ít nhiều.

Nàng hơi kinh ngạc nở nụ cười: “Là ngươi? Ngươi còn nhớ ta sao?”

Động tác của bạch y tăng nhân hơi ngừng lại, sau đó than thở: “Kiếm vũ của thí chủ vào tháng ba Dương Châu ấy, thấy rồi thì không thể quên, tiểu tăng không dám quên.”

Trong ánh lửa, nàng siết chặt lấy mảnh tăng bào bằng vải bố trên người, cười bảo: “Ta là Sở Hề, còn ngươi?”

Trên mặt bạch y tăng nhân thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, nàng thấy buồn cười, sẵng giọng: “Ta có phải yêu quái ăn thịt người đâu, biết tên thì niệm chú tới bắt, ngươi sợ gì chứ?”

Bạch y tăng nhân lắc đầu, khoé miệng khẽ nhích lộ ra tiếu ý nhàn nhạt.

Bỗng dưng nàng cảm thấy bất luận nụ cười nào nàng từng gặp qua cũng không thể bì được nét cười này.

“Bần tăng pháp hiệu Tích Duyên.”

“Tích Duyên, Tích Duyên…” Nàng thì thào niệm cái tên ấy hai lần.

Ba hôm sau, độc trong người nàng giải trừ triệt để, bạch y tăng nhân không từ mà biệt, nàng ôm tăng bào trắng bằng vải bố đứng yên tại cửa thật lâu.

Tích Duyên, Tích Duyên, nếu đã quý trọng duyên phận giữa ta và ngươi, bất luận chân trời góc bể nào, ta cũng sẽ tìm theo ngươi.

Chỉ là nàng không bao giờ biết, bạch y tăng nhân trước khi đi đã nhìn khuôn mặt nàng, cúi đầu thì thầm: “Vì yêu sinh sầu, vì yêu sinh sợ, nếu rời bỏ yêu người, không sầu cũng không sợ.”

Yêu sinh sầu, yêu sinh sợ, biết rõ rời đi khỏi yêu người, tâm tư mới không dung chứa thứ gì. Ta vui lòng cam chịu.

[ Tam ] Thế gian nào vẹn cả đôi đường

Rừng cây trong Lạc Đạo dày đặc không rõ phương hướng, song mơ hồ có bóng người xuyên qua rừng cây như con thoi, một người bạch y, một người phấn sam, kiếm quang lưu chuyển, tựa hồ sống chết chỉ là ranh giới mong manh.

“Nói! Con lừa ngốc ngươi vì cái gì mà trốn ta!” Phía sau truyền tới tiếng quát chói tai của nữ tử, tăng nhân phía trước cũng chỉ thoáng khựng bước, rồi lại tiếp tục đi thẳng. Cho đến khi phía sau có tiếng gió rít lên, người kia sử đầu gối vào lưng hắn, rồi thuận thế đẩy hắn ngã xuống đất, mũi kiếm lạnh lẽo kề sát bên cổ, song hắn chỉ nhắm mắt lại.

Áo bị người kia túm lấy xoay lại, nhưng hắn thuỷ chung vẫn không chịu mở mắt.

“Con lừa ngốc! Ngươi như vậy mà dám gọi là anh hùng hảo hán, ngươi dám mở mắt ra nhìn ta không!” Hắn nghe đối phương lớn tiếng quát thét, giọng nói vốn dĩ mềm mại giờ lại pha chút khàn khàn.

Mũi kiếm lạnh lẽo trên cổ bắt đầu áp sát, mang theo sát khí, hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ nhắm mắt lại, thần thái an nhiên giống như thứ đang đối mặt không phải là sống chết, mà chỉ là một giấc ngủ.

“Ngươi có tin ta giết ngươi không!”

Hắn nghe tiếng hít thở kiềm nén của đối phương, ngón tay gắng sức thanh âm riết chặt, chóp mũi ngửi thấy mùi máu—— chính là máu của hắn.

Nhưng hắn chỉ hít một hơi thật dài, thấp giọng nói: “Sở thí chủ.”

“Hoà thượng, rốt cuộc ngươi đã chịu nói chuyện với ta.” Đối phương dường như đã lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đứng dậy, buông lỏng áo của hắn, chỉ là thanh kiếm vẫn gác trên cổ hắn.

Hắn coi như chẳng biết, hai tay chấp trước ngực, cúi đầu niệm A di đà Phật.

“Ta không thích nghe người huyên thuyên thứ kinh Phật bỏ đi đấy, cũng không thích ngươi tỏ vẻ bí hiểm, ta chỉ muốn ngươi nói cho ta biết, ngươi có thích ta hay không.”

“Nếu ngươi không thích ta, vì sao phải cứu ta.”

Có thứ gì đấy nóng ẩm rơi xuống tay hắn, hắn thoáng sửng sốt, bàn tay siết chặt.

“Vừa gặp ở Dương Châu, đã mang lòng ái mộ chàng. Sau lại được chàng cứu, cuộc đời này không mộng ước lớn lao gì, duy chỉ có làm bạn thôi. Ngươi có đồng ý hay không?”

Hắn lại nhắm mắt, đành nói rằng: “Thí chủ hà tất phải như vậy.”

Hắn nghe tiếng lá khô dẫm nát, đối phương lui lại một bước, lưỡi kiếm sắc lạnh trên cổ cũng rời khỏi.

“Hảo, hảo, hảo…” Đối phương nói liền ba chữ hảo, người khẽ vút một cái, thoáng chốc đã không thấy thân ảnh đâu nữa.

Hắn yên lặng mở mắt, đưa tay lên, cảm xúc ẩm ướt nóng hổi còn vương trong lòng bàn tay. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về hướng đối phương vừa ly khai, hai tay chấp trước ngực, thì thầm: “Thế gian nào vẹn cả đôi đường, không phụ Như Lai không phụ nàng.”

Vốn dĩ là một tăng nhân phủ phục trước ngọn đèn Phật tổ, đến Dương Châu nhìn thấy Kinh Hồng Vũ của nàng. Từ đó không còn có thể sớm hôm tụng kinh, tâm không gợn bụi trần, tâm không còn sáng như gương, vừa phụ Như Lai vừa phụ nàng.

[ Tứ ] Ta nguyện hoá thân thành cầu đá

Hôm đó trời mưa rất lớn, liên miên tinh mịn, hắn từng nghe Đường Môn có một loại ám khí, có tên là Bạo Vũ Lê Hoa châm, hắn nghĩ vô luận châm có bao nhiêu nhanh cùng dày, cũng còn kém cơn mưa này.

Nàng đuổi theo hắn ba ngày ba đêm.

Nàng đuổi, hắn chạy.

Hắn chạy, nàng đuổi.

Rốt cuộc nàng đã đuổi kịp hắn.

Quần áo phấn hồng vốn tinh xảo mỹ lệ sau thời gian dài truy đuổi đã không còn vẻ hoa lệ ban đầu, nhưng nàng vẫn đẹp như đoá sen nở sớm bên bờ Tây Hồ.

Hắn kinh ngạc nhìn nàng, nhìn bọt nước trên tóc mai nàng chảy xuống hoà vào mưa, tích tắc đã mất tăm.

“Tích Duyên, ngươi thấy ta rồi.” Nàng thấp giọng nói.

Bạch y tăng nhân cũng bị mưa dầm ướt đẫm, nhưng không quan tâm, lại giống như bị đầu độc ngẩng đầu lên nhìn gương mặt nàng.

Nàng chậm rãi giơ tay lên, rút trâm cài tóc trên đầu tượng trưng cho Thất tú phường, rồi gỡ tín vật sư môn trên cổ xuống, còn có song kiếm trên lưng chưa từng rời khỏi người.

Nàng siết chặt những món đồ đó một hồi, sau đó từ từ vươn tay, buông ra, những thứ từng là trân bảo của nàng cứ như vậy mà rơi xuống nước bùn.

“Sở thí chủ…” Hắn vươn tay ra, rồi lại vội vàng rút về.

“Ta từng hỏi ngươi rằng nếu ta không phải đệ tử Thất tú, ngươi không phải hoà thượng Thiếu Lâm, chúng ta có thể bên cạnh nhau không, ngươi vẫn chưa trả lời ta.” Nàng mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trên mặt không nước mắt, nhưng thần sắc tựa hồ đang khóc thảm thiết: “Hôm nay ta không phải là đệ tử Thất tú, còn ngươi vẫn là hoà thượng Thiếu lâm, ngươi có đi theo ta hay không.”

“Sở…”

“Ta chỉ muốn ngươi trả lời ta một câu! Ngươi có đi theo ta không!” Gương mặt trong mưa của nàng không còn phân rõ tột cùng là khóc hay không, chỉ còn mỗi thần sắc quật cường như năm nào.

Trong ngẩn ngơ, hắn dường như lại thấy trên thuyền hoa, có người vừa ca vừa múa, thanh thoát tựa thần tiên.

Hắn lại một lần nữa vươn tay, lần này rơi lên trên gương mặt nàng, cảm xúc lạnh lẽo mà nhẵn mịn.

Khoé môi hắn khẽ cong, lộ ra vẻ mỉm cười như nhiều năm trước họ lần đầu gặp gỡ, rồi lại chấp tay trước ngực nói, nói: “Ngày xưa A Nan từng yêu một cô gái, Phật tổ hỏi ngài, ngươi yêu nàng ấy đến mức nào, A Nan đáp ‘Con nguyện hoá thân thành cầu đá, chịu đựng năm trăm năm gió thổi, năm trăm năm phơi nắng, năm trăm năm mưa vần, chỉ để thiếu nữ một lần bước qua cầu.”

Hắn mỉm cười, lần đầu tiên gọi tên nàng: “Sở Hề.”


[ Hết ]

Hàng bonus:

Nếu bạn nào có hứng thú với cặp này có thể coi một clip được vietsub khá hay và cảm động “Quy Y Tú cô nương” do bạn tui mần.




Nguồn : Sưu Tầm