haizz, ngày hôm nay muốn nghĩ ngơi không muốn nhắc đến 3 từ Đoàn Thanh Niên tý nào. Thế mà bị mẹ chơi 2 vố. Vố buổi sáng : Chuyện Sinh Hoạ...

haizz, ngày hôm nay muốn nghĩ ngơi không muốn nhắc đến 3 từ Đoàn Thanh Niên tý nào. Thế mà bị mẹ chơi 2 vố. Vố buổi sáng : Chuyện Sinh Hoạt Hè. Vố thứ 2 là chuyện NVQS. Chán đời thật chẳng yên tý nào. Mẹ thừa biết bây giờ mình bị xì trét cái vụ này hơn cả năm nay. Thế mà vẫn nhắc đến là sao trời.

Đành chịu khó chờ đợi kiên nhẫn chờ cho thời gian qua vậy. Chứ mẹ mình không là bí thư chi bộ, không đảng viên. Chắc giờ mình nghĩ từ năm trước rồi cho khỏe thân. Đúng là nản 360 độ. Đúng là năm hạn hán của mình như lời tử vi của cô thủy nói ( 3 năm lận. năm nay là năm đầu. như vậy còn 2 năm nữa ặc ).

Thôi không nói đến cái đó nữa đâu. Tình hình là mình phân blog ra thành 2 blog ( ngocdangk2.blogspot.com & juventinik2.blogspot.co, ) nhưng thấy ko ổn nên đành chuyển về dùng cái ngocdangk2 luôn. Còn nữa Flickr sẽ là nơi mình úp hình thay cái Photobutket ( cái butket bị khùng thì phải ). Còn Clip sẽ là Youtube :)). Hôm thứ 6 Đi Vũng Tàu định mua cái máy chụp hình nhưng chưa đủ đành chịu thua chờ có tiền mua vậy hix...

Thèm đi Du Lịch quá đi mất. Nhưng kinh tế nhà mình chắc đi trong nước thôi hehehe.

Nếu được đi du lịch chắc mình đi Đại Nam ( Bình Dương ), Nha Trang hehe Chứ ở thành phố mấy điểm du lịch đi hết rồi :)). Còn miền tây mà về đó thích đi đò ngắm cảnh sông nước thôi hehehe.

Bouns hình nhé :

39840_1277028980635_1677325217_527831_6945227_n

39840_1277029060637_1677325217_527833_5392352_n

39840_1277029020636_1677325217_527832_5837248_n

39840_1277028940634_1677325217_527830_2272486_n

39754_1277028620626_1677325217_527829_7031144_n

39754_1277028580625_1677325217_527828_4108070_n

Mệt mỏi chán chường là tâm sự duy nhất của mình vào lúc này. Thú thật rằng bây giờ mình bị ám ảnh về cái tổ chức đoàn này lắm rồi. Dù đang c...

Mệt mỏi chán chường là tâm sự duy nhất của mình vào lúc này. Thú thật rằng bây giờ mình bị ám ảnh về cái tổ chức đoàn này lắm rồi. Dù đang cố gắng bỏ qua những công việc Đoàn để nhẹ cái lòng. Mà không hiểu nổi mình ko làm được. Mình tệ lắm phải hok :(

Gần đủ tiền mua cái máy chụp hình rồi. Mừng thật đấy.

À hôm nay tự nhủ với lòng cố gắng bỏ qua những chuyện đã xãy ra vừa qua để cho lòng mình được thanh thản hơn.

Hôm nay mệt quá nên viết ít :)).

Cuộc sống quả có nhiều điều khó khăn lắm. Mình lâu nay vẫn biết rằng mình vẫn quá thật thà và quá khờ dại trong cách ứng xử khiến làm mình...

Cuộc sống quả có nhiều điều khó khăn lắm. Mình lâu nay vẫn biết rằng mình vẫn quá thật thà và quá khờ dại trong cách ứng xử khiến làm mình thất bại trong cuộc sống này. Nhưng suy nghĩ kỹ lại thì mẹ mình chính là một trong những nguyên nhân khiến cho mình thất bại ngày hôm nay. Hầu như mọi việc của tôi, từ Y tế, Đoàn Thanh Niên, Nông Dân, Bảo Hiểm Nhân Thọ, Việt Du điều do mẹ tôi bắt hoặc ép tui phải làm. Và sắp tới tôi bị áp lực nặng nề nhất là phải phấn đấu vào Đảng Cộng Sản Việt Nam

Nói thật lòng mà nói tất cả những công việc trên điều không phải do tôi tự nguyện. Nếu tôi không làm thì mẹ tôi về nhà đùng đùng nổi giận. Nói tôi là bất hiếu này nọ. Không biết chăm lo cho cuộc sống gia đình.

Đoàn Thanh Niên tôi chỉ nhận được thông báo cách đây 3 năm là tôi được làm chi hội phó chi hội thanh niên khu phố. Tôi buộc phải làm vì nếu không làm thể diện mẹ để đâu khi mẹ mình là bí thư chi bộ.

Đến Việt Du cũng thế. Tôi không hiểu nổi mẹ. Tôi lại một lần nữa buộc nghe lời mẹ tôi phải làm công việc mà tôi hoàn toàn ko có khách hàng ( đa phần bạn bè tôi nhà nghèo thì làm gì mà có thể tính đến chuyện du học được chứ ).

Rồi Prudential, Y Tế cũng vậy, tôi cũng bị ép vào làm.

Riêng phần nông dân chẳng qua tôi vào để tìm cách rời khỏi Đoàn Thanh Niên mà rốt cuộc thất bại mà thôi.

Mỗi công việc điều do mẹ tôi ban phát cho tôi. Hầu như tôi không được quyền nói rời khỏi công việc mà mẹ tôi ép làm. Tôi nói ra không phải để các bạn chê cười tui là thằng vô tích sự. Tôi nói ra đây để lòng tôi được thanh thản hơn. Tôi không muốn để trong lòng nữa.

Tôi nhiều khi muốn nói mẹ rằng con muốn làm những điều con muốn làm. Mẹ đừng có theo dõi con sát quá. Đừng có ép con làm nhiều việc mà con không muốn làm nữa. Mà tất cả điều không thể. Vì tôi biết chắc rằng một kết cục là phần thua lúc nào cũng về phần tôi.

Tôi biết rằng mẹ sợ tôi bị xa ngã lần nữa như những thời kỳ lớp 8 ( Kim Đồng ) và Đại Học Công Nghiệp 4. Tôi biết mẹ tôi rất thương tôi. Nhưng tôi không thể tài nào nói ra điều tôi muốn. Tôi cảm giác 2 mẹ con tôi có một điều gì ngăn cách khiến cả 2 không bao giờ hiểu ý của nhau được.

Nếu như mẹ tin tôi. Cho tôi tự tin một mình bước ra đời, nếu tôi có ngã thì hãy tôi tự đứng lên. Thì bây giờ tôi đã có thể chững chạc hơn nhiều rồi. May mà tôi không nghe theo lời mẹ học Trung Cấp Địa Chính hay Quân Sự.

Tự dưng hôm nay nghĩ đến điều này khiến mình sao sao ấy.... Nhìn thằng Bình khu phố 1 nghĩ BCH Đoàn nó sướng còn mình thì cắn răng làm hết nhiệm kỳ mệt mỏi làm sao. Có lẽ rằng mình phải đấu tranh còn dài dài... Dù biết rằng hy vọng mong manh...

Thôi ngủ đây mệt quá rồi...

Buồn ngủ quá đi. Thèm ngủ lắm rồi. Định viết vào cuốn nhật ký kia nhưng lười viết nên viết trên đây cho lẹ hơn hehehe. Cả ngày nay mệt mỏi....

Buồn ngủ quá đi. Thèm ngủ lắm rồi. Định viết vào cuốn nhật ký kia nhưng lười viết nên viết trên đây cho lẹ hơn hehehe.

Cả ngày nay mệt mỏi. Làm và làm như điên như dại. Ngày mai còn phải làm cả ngày :)). Sáng mai học bồi dưỡng chiều mai tranh thủ hớt tóc. Chứ để tóc này hoài khó chịu quá đi mất. Tóc này dài lắm rồi. 16h chiều mai là phải tập văn nghệ, tối hợp BCH chi đoàn mệt luôn :)).

Mong sao cho hết cái tuần này là khỏe :(.

Giá như có được thời gian và tiền bạc khá chút là đi đâu chơi 1 chuyến Du Lịch cho nó khuây khỏa cái lòng chứ kiểu này riết mình điên mất. Mà khổ nổi ko có thời gian mới chết chứ.

Thôi mệt chẳng nói chuyện nhiều nữa ngủ đây.

À từ nay sẽ dùng 3 mail :

ngocdangbrvt@yahoo.com.vn
ngocdangbrvt@gmail.com
vongocdang@hotmail.com

2 Blog :

ngocdangk2.blogspot.com
juventinik2.blogspot.com

2 mạng xã hội :

facebook.com/vongocdang
me.zing.vn/vongoc.dang

4 số Fone :

( tạm thời dấu nhé :P )

Còn mấy cái kia ko dùng nữa :))

Nói nhiều rồi ngủ thôi :P

Ngủ ngon nhé cả nhà :))

Haizzz xong một tuần và cũng gần xong 1 tháng rồi. Ngày rời cái nơi chết tiệt cũng đang đến gần. Trong đầu mình hiện nay chỉ có 1 điều duy...

Haizzz xong một tuần và cũng gần xong 1 tháng rồi. Ngày rời cái nơi chết tiệt cũng đang đến gần. Trong đầu mình hiện nay chỉ có 1 điều duy nhất đáng quan tâm thôi. Nghĩ lúc nào cũng phát chán. Thôi ko nghĩ đến nữa. Chứ rầu rĩ vì nó hoài cũng riết thành điên.

Còn mấy ngày nữa là đến cái hội thi nghìn năm thăng long hà nội rồi. Ngày mai chuẩn bị họp BCH Thôi. Chỉ còn phần văn nghệ và thuyết trình thôi. Mai cũng phải lo cho xong chứ không kẻo bọn nó lại nói này nọ điên cả đầu mình. Làm việc trúng cái động quỷ nên chán thật.

Tuần sau làm những gì ta ?

Thứ 2 lên gặp anh an để hỏi vụ Ngọn Nến Tri Ân, Thu lại Áo Đoàn. Liên lạc bằng được chị Hương nhờ chị ấy viết bài thuyết trình. In bài hát Nhớ mùa thu hà nội cho Xuân và Nhung hát. Làm Đĩa CD Nhớ Mùa Thu Hà Nội.

Thứ 3 họp BCH Chuẩn bị hội thi nghìn năm thăng long hà nội. Đi tập huấn Quân Sự gì đó phường kêu.

Mấy ngày kia chưa biết làm gì.

Chỉ biết ngày 29 đón quân nhân xuất ngũ.

Nhìn cái lịch làm việc nhìn mà phát ói luôn. Làm khu phố một tháng có 250k tiền lương mà hoạt động còn hơn tiền hỗ trợ nữa. Một hoạt động tốn tiền xăng rồi tiền điện thoại thấy ớn luôn.

À tối nay làm cái lễ ngọn nến tri ân. Năm nay làm thấy lượm thượm quá đi. Chắc do mưa quá =)).

Thôi ngủ mệt quá.

Thế là một tuần sắp hết. Cả tuần nay nhiều việc quá nên chẳng còn thời gian tý nào. Nào là công việc của đoàn, đi chơi với bạn bè, đi thi....

Thế là một tuần sắp hết. Cả tuần nay nhiều việc quá nên chẳng còn thời gian tý nào. Nào là công việc của đoàn, đi chơi với bạn bè, đi thi. Đi chơi với bạn bè thì không nói đến. Chủ yếu là công việc đoàn thôi. Nói chung nếu nói về tháng 7 mọi năm thì mình ko có nhiều công việc nhiều. Nhưng năm nay thì nhiều thật đó.

Nào là Hội nghĩ giữa nhiệm kỳ, rồi nào là Ngọn nến tri ân, rồi giao lưu biên phòng, rồi 1000 năm thăng long hà nội. Như điên như dại, mình phân công nhau làm thì nói mình kém năng lực. mình ôm một mình làm hết thì nói mình vô trách nhiệm ko biết san sẽ cho BCH cùng làm. Cái gì cũng nói được. Cái gì cũng soi mói mình nhìn mà phát chán. Mình ko thể nào hiểu nổi họ muốn gì nữa. Mình ôm một mình làm cũng nói, phân công nhau cùng làm cũng nói. Chẳng hiểu nổi, chắc mong thời gian qua mau. Càng nhanh càng tốt để mình còn có thể làm những điều gì mình muốn làm. Chứ còn ở đây 1 giờ phút nào nữa chắc mình điên quá đi mất.

Ôi nản gì đâu, mình lại than vãn nữa rồi. Dù không muốn than vãn gì nữa. Chẳng muốn nghĩ đến nó. Mà nó lúc nào cũng trước mắt mình đành phải chịu đựng vì nó thôi. Nghĩ đi nghĩ lại thì phong trào Đoàn cũng là bước ngoặc cho cuộc đời mình. Vào năm 2007 được mẹ thông báo mình nằm trong BCH lâm thời chi đoàn. Khiến cho mình bở ngỡ, choáng váng vì điều đó. Phải mất một thời gian dài để thích nghi cái phong trào đoàn.

Năm 2008 đến 2009 đã thích nghi và làm việc cực tốt. Dù rất nhiều khó khăn, lòng nhiệt tình vẫn còn hết mình.

Đến năm 2010 thì mọi việc đã ko còn. Mệt mõi, bất mãn, chán chường đó là điều mà bây giờ lúc nào cũng hiện diện trong lòng, đầu của mình suốt 4 tháng nay. Điều bây giờ là muốn rời khỏi phong trào Đoàn lắm nhưng khổ nổi là không thể. Có lẽ đành kiên nhẫn chờ đợi vậy.

Bước ngoặc giai đoạn này của mình chính là phong trào Đoàn này. Nếu không tham gia phong trào Đoàn thì chưa chắc gì mình trưởng thành và chững chạc hơn. Nếu không tham gia phong trào Đoàn thì chắc bây giờ học hành mình đã ổn hơn rồi.

Ôi thôi nhìn mà buồn cho số phận mình. Bây giờ muốn đi Du Lịch một chuyến cũng ko được đúng là buồn cho số phận. Mình đi du lịch thì những con người kia sẽ nói mình vô trách nhiệm cho coi. Ôi cái cuộc đời.

Nghĩ lại mà muốn phát rầu hết muốn nói gì thêm nữa. Đành cắn răn chịu đựng chờ hết nhiệm kỳ để tập trung mà học thôi. Chứ vào lúc đó chưa chắc gì đã nghĩ được. Chán hết nói nổi rồi ngủ cho qua ngày buồn chán.

Ngày hôm nay nói thật là ngày vui đối với mình. Sáng nay đang nghe nhạc thì thình lình đám bạn học cũ ghé chơi. Bất ngờ cực kỳ, lâu lắm rồ...

Ngày hôm nay nói thật là ngày vui đối với mình. Sáng nay đang nghe nhạc thì thình lình đám bạn học cũ ghé chơi. Bất ngờ cực kỳ, lâu lắm rồi không gặp lại những người bạn năm nào. Nay được gặp là mừng hết cỡ luôn. Bảy năm rồi còn gì. Từ ngày tốt nghiệp xong thì mỗi đứa một nơi.

Mình thì sang trường Đại Học Công Nghiệp 4 và nó cũng chính là nguyên nhân khiến cho mình thất bại cho đến ngày hôm nay mới đứng dậy được một phần nào. Còn Linh, Dung thì học Châu Thành. Mấy đứa còn lại thì học Nguyễn Bĩnh Khiêm.

Nói chung về phần mình thì từ khi học xong cấp 2 mình đã chọn sai con đường. Nên ngày hôm nay là một thất bại. Thôi ko nói về mình nữa.

Thời gian cũng lâu lắm rồi ko gặp lại ai nấy cũng đã lớn rồi.

Nào mình đánh giá từng bạn lớp cũ nào :X.

Linh nói thật từ hồi đi học mình và nó chẳng ưa gì nhau. Nhưng công nhận sau nhiều năm không gặp lại nhau. Nay nó xinh lên tý hihi và điệu hơn chứ mới ác.

Dung thì để tóc ngắn nhìn cũng để thương. Nhưng nói chung là Dung cũng vậy có điều cao hơn tý.

Còn mấy thằng đực rựa thì nói chung là thằng Vũ mập hơn ngày xưa nhiều. Thằng Tấn thì gọn hơn tý có điều nó vẫn vậy. Thằng bình thì tuy lớn nhưng vẫn dáng dấp nhỏ con ngày xưa. Còn về phần thằng Hoan mình ko nhớ nổi ra.

Tuy có được mấy đứa thôi cũng vui lắm. Tiếc rằng cuộc họp mặt lớp cũng ko thể nào đủ thành viên nữa rồi. Biết rằng có nhiều đứa chuyển nhà, mấy đứa đi nghĩa vụ còn có thể tìm được nhưng lớp 9A2 ngày nào mãi mãi sẽ ko còn được gặp thấy được 1 người bạn. Thúy Hằng một người bạn nay đã ra đi vì bệnh Ung Thư quái ác. Cầu mong bạn ở dưới sống được vui vẻ hơn nữa nhé.

Nói thêm chuyện này càng buồn chuyển qua vấn đề bà Trầm đi. Ngày mai bà Trầm về bà rịa chắc còn mừng lắm đây. Bả từ Kiên Giang nghe họp lớp cũng xí xọn lên đây mà họp lớp cũng phục bã luôn :)). Mang cả con lên nữa. Thôi bây giờ chẳng biết như thế nào để mai tính tiếp vụ bà Trầm =)).

Cả ngày đi với tụi nó vui thật :P. Định ghé cô Hồng chơi ai dè cô Hồng mắc dọn nhà nên ko tiếp được chán thật. Thể cả băng kéo nhau về Cô Nga chơi. Cô cũng nhớ tụi mình ghê. Tuy lâu năm rồi không gặp cô vẫn còn nhớ hết từng đứa. Tuy vẫn có 1, 2 đứa cô chưa nhớ hết :|. Chơi vui lắm đến chiều bận việc nên mình về trước hơi bị chán.

Thôi giờ ngủ để mai còn có thể quậy tiếp khi bà trầm lên đây hehe. Ngày 21 mình phải thi lại chán thật. Mà cũng quyết lên Vũng tàu chơi với lớp hehehe.



Dạo này mình cũng đi nhiều nhỉ :D. Tiếc rằng cái Điện Thoại vào mạng ko được nên chẳng thể vào Facebook được mà cập nhật được hix :(. Mình ...

Dạo này mình cũng đi nhiều nhỉ :D.

Tiếc rằng cái Điện Thoại vào mạng ko được nên chẳng thể vào Facebook được mà cập nhật được hix :(.

Mình mệt mỏi rồi. Muốn đi đâu chơi 1 thời gian nhưng tiếc rằng mình còn vướng vào công tác đoàn nên cũng chẳng thể nào đi đâu được. Nhất là lúc này càng bận rộn. Chỉ còn mỗi tháng 8 nữa thôi là hết nghỉ hè mà vướng víu nhiều việc nên chán thật.

Tuần sau là thi rồi nên càng bù đầu chẳng biết sắp xếp như thế nào chán thật. Nhìn người ta đi chơi nghỉ hè sướng còn 2 mẹ con mình thì ôi hỗi ơi :)). Công việc khu phố còn dữ hơn là công việc tư nhân. Mình cũng không hiểu mẹ mình nghĩ gì :)). Lúc nào cũng bắt mình làm cho nhà nước. Ặc thôi đi :)). Làm tư nhân cho khoẻ =)).

Nói chuyện đó cũng khá xa... bây giờ lo trước mắt cái đã rồi tính hehehe...

Cuối cùng cũng có nơi để úp ảnh rồi :)). Dùng Photobucket bị lỗi giờ qua Flickr vậy :)).

À quên cái hôm nay lập thêm cái blog : http://juventinik2.blogspot.com để tìm những bài hay post vào đó làm lưu trữ vậy còn blog này để mình viết tâm sự :P.

Thôi học bài đây :))

Đã tới lúc ăn mừng sinh nhật cũng như đám giỗ blog 360 độ : http://360.yahoo.com/nhactinh07 Quay ngược thời gian một chút hén !!. Khoảng cá...

Đã tới lúc ăn mừng sinh nhật cũng như đám giỗ blog 360 độ : http://360.yahoo.com/nhactinh07

Quay ngược thời gian một chút hén !!. Khoảng cách đây vừa tròn 3 năm 14 ngày, cái ngày không thể quên đối với tôi. Là cái ngày tớ chính thức bước vào thế giới blog. Mà nói thật ra trước khi bước vào blog tớ chỉ kiên quyết viết nhật ký vào quyển sổ vì mình tha hồ viết mà ko sợ ai đọc được tâm tư của mình. Mà mình viết văn dỡ tệ, nhớ hồi còn học môn văn mình tuy khá nhưng sợ nhất là khoản phải làm bài tập làm văn. Ấy vậy khi viết nhật ký vào sổ còn chưa nên thân thì tớ vượt tới một "tầm cao" vượt bậc là tại cho mình 1 cái blog cho chính mình ở blog tiếng việt gì dùng không hiểu khoảng mấy tiếng phải vào google nghiên cứ thì ra được cái blog http://360.yahoo.com thế là tạo được 1 cái blog là http://360.yahoo.com/nhactinh07. Cái thở ban đầu ấy, sợ ko có bạn nên tìm mọi cách để có bạn bè, rồi mấy bài viết trên mạng thấy hay copy về post lên blog mình cho thật nhiều vào. Nhằm để có nhiều người đọc và làm sao cho blog mình thật hot. Dùng lâu rồi mình chật nhận ra rằng dùng cách ây ko hay. Thôi mình về lại chính mình cứ viết nhật ký do chính mình viết rồi những bài nào mình thấy hay thì copy về để dành đó làm tư liệu. Nào ngờ đâu oan nghiệt thay nó chính thức bị đóng cữa vào cái ngày 13-07-2009. Làm 1 thời gian dài bôn ba tìm ngôi nhà mới.

Tớ dùng cái blog 360 cũng được 2 năm 11 ngày ( 02-07-2007 / 13-07-2009 ) thì con nhỏ 360 cũng lắm bệnh lắm. Nào là phần Photo ko đổi được nè. Post entry ko lên này, thay avt cũng ko được. Nói chung những ai đã từng dùng cái blog 360 đã chứng kiến hết những căn bệnh của nó rồi. và bệnh nó ngày càng trầm trọng. Rồi điều gì đến cũng đã đến ngày định mệnh 13-07-2009 nó chính thức đóng cữa... Ai dè vẫn dùng sống sót mấy ngày thoi thốp thì nó cũng chết luôn.

Rồi Đăng ( thôi gọi Alex luôn hehehe ) lại chuyển qua rất nhiều nhà nào là Yobanbe, YuMe, Blog.com.vn nói chung là để ủng hộ hàng việt. Khi đóng cửa blog 360 thì mình xác định là sẽ mất rất nhiều bạn bè đặc biệt hơn là những người yêu thích bóng đá ( đa phần fan Juve và Ac Milan thôi ). 1 phần mấy người đó ko dùng mấy cái blog Yo, YuMe, Blog.com.vn, một fần nào đó không dùng hàng Việt, và một phần nào kiên quyết ko dùng nữa. Rồi dùng 1 thời gian khoảng 2 tuần thì ko thấy hấp dẫn và tình cờ biết được Facebook và Multiply thế là chuyển qua dùng ( 1 bên mạng xã hội và 1 bên là Blog ). Multiply bắt đầu trở bệnh đại cực nặng là bị hãng phát hành cấm IP Việt Nam làm dùng thấy ngán. Thế rổi bỏ luôn lại dùng Face được 1 thời gian thì cũng bị cấm IP mà do bọn bộ Viễn Thông cấm mới đau.

Tức lắm rồi bỏ ko dùng 1 thời gian, buồn chán 1 thời gian dài. Nhưng Alex tôi quyết định trở lại và dùng Blogger và lạc quan rằng đừng có bị gì trục trặc nữa nha. Dùng blogger 1 thời gian lại bị dính chưỡng :((. Mất pass nick mail vongocdang@gmail.com làm mất luôn blog http://ngocdangit.blogspot.com.

Thế là quyết định làm lại cái blog mới. Và nó đã được ra đời là blog này dùng được gần tròn 1 tháng rồi. Suy nghĩ đi nghỉ lại thì rãnh sẽ làm thêm 1 cái blog mới để lưu những bài viết hay mà mình sưu tầm vào đó làm tư liệu còn blog này để mình viết nhật ký, cũng như tâm sự...

Mình biết rằng, mình ko phải người nổi tiếng nên mình cũng không hy vọng nhiều vào những Comment cho blog mình mà hy vọng rằng sẽ có người đọc được blog mình thế thôi. Đó cũng là niềm hạnh phúc lắm rồi

Sau entry này mình sẽ nghiên cứu làm sao blog mình đẹp hơn tý nữa hihi. Mình sẽ cố gắng chăm sóc blog hơn nữa vì đối với mình blog bây giờ đã 1 phần ko thể thiếu. Mặc những ai cho rằng : Blog mình dỡ hơi, tốn thời gian viết văn tệ hại. Nhưng còn với tớ nó đã và đem lại cho mình điều gì và tớ coi nó như một người người bạn, để trút những tâm sự trong ngày để xem rằng mình đã làm được gì trong ngày. thì tớ và những ai đọc hết entry sẽ hiểu thôi!!! Welcomes mọi người đến blog của mình hehe.

Hãy nhớ rằng, blog này là nơi để chia sẻ, nếu thích thì tới chơi và luôn được đón chào, còn nếu không thích, cứ lẳng lặng ra đi và không bao giờ cần phải vào lại. Được quyền góp ý nhưng không bao giờ được ra điều kiện, văng tục hay bất lịch sự!

Cảm ơn những ai đã đọc qua entry này ^^!!.

Từ nay mình sẽ dùng chính thức 1 blog và 1 mạng xã hội chính thức :

http://ngocdangk2.blogspot.com/
http://www.facebook.com/vongocdang

còn Y!H : yeu_nhu_khong_yeu30
Mail : ngocdangbrvt@gmail.com

còn mấy blog khác chỉ là phụ thôi nhé ^^.

Thôi giờ đi ngủ mai còn đi làm nữa^^. Dạo này đi kinh khủng hehehe.

Tiện post mấy tấm hình chơi:D.



Nghe nhạc đấm đuối :))










Mấy tấm này chụp lúc chờ mẹ thu phí bảo hiểm hehehe




Hôm nay nhớ blog quá..., nên viết vài dòng vậy. Đáng lẽ phải viết vào ngày hôm thứ 3 hay hôm qua. Nhưng có lẽ mình mệt quá nên cũng chẳng ...

Hôm nay nhớ blog quá..., nên viết vài dòng vậy. Đáng lẽ phải viết vào ngày hôm thứ 3 hay hôm qua. Nhưng có lẽ mình mệt quá nên cũng chẳng muốn viết gì mấy. Dạo này công việc cũng nhiều lắm. Chạy bon bon cả ngày, nên tối về mệt lừ cả người nên cũng ko muốn viết gì mấy.

Sáng nay mình vào ba chơi định 2 cha con đi ăn sáng thì chú tư hồng bạn ba lại đang ở đó chơi thế là xong. Hai cha con khỏi đi ăn sáng. Chơi đến gần 10 giờ thì về. Rồi anh chị 2 Phương từ Tiền Giang về Long Hải để đám giổ cô sáu bên nội ảnh ghé chơi thế là lần quần dẫn anh chị vào rẫy chơi rồi đi ăn đến 13h mới xong. Về đến nhà thì tranh thủ đi nằm giường. Nằm giường xong về ngủ một giấc. Lúc đó mệt lã cái người. May còn đủ cảm nhận có trời mưa nên cũng đồ mình giặt tối qua cũng ko bị ướt. Xong lay hoay lo chuẩn bị cho buổi sinh hoạt chi đoàn. Như vậy xong 1 ngày...

Nói chung cả ngày nay mệt mỏi thật... nhưng cũng mừng vì mỗi ngày trôi qua thì cái thời gian mình rời BCH chi đoàn này cũng sắp gần hiện thực rồi. Thật lòng mình cũng ko muốn nghĩ tham gia cho lắm. Nhưng mình đã quá mệt mỏi lắm rồi. Bây giờ phải là lúc cho mình thôi. Phong trào đoàn không có mình thì cũng có người khác lo làm gì. Đúng như tử vi nói năm nay mình sẽ gặp hạn và y như rằng là thế. Thôi ko nghĩ đến vấn đề này nữa đâu.

Còn về phần 3 mình nói thật ớn ổng thật. Sài tiền còn ớn hơn mình. Mình ăn lẫu 80k mình đã tiếc nói chi ( Sài 3k tớ còn tiếc huống chi 80k hahaha =)) ). Ổng ăn uống gì mà phát sợ. Phiếu thanh toán lên đến 537k đúng là ớn lạnh. Ổng sài đồ hay ăn uống gì lúc nào cũng phải ngon, đồ phải thật xịn. Hừ nói về ba đúng là có nhiều điều để nói lắm. Thậm chí mình còn muốn chửi ổng nữa cơ. Mà thôi dù chửi ổng cũng chẳng giải quyết vấn đề gì.

Không nói đến bố nữa. Tự dưng giờ nó buồn sao ấy. Đúng là mình thất thường thật hehe.

Thôi mệt quá rồi 2 ngày bon bon trên con đường mệt quá giờ tranh thủ up tý ảnh rồi ngủ hehehe.






Không chỉ trong giao tiếp hằng ngày, một thứ ngôn ngữ méo mó được mệnh danh là “hiện đại”, thời @ xuất hiện ngày càng ph...

Không chỉ trong giao tiếp hằng ngày, một thứ ngôn ngữ méo mó được mệnh danh là “hiện đại”, thời @ xuất hiện ngày càng phổ biến trong các văn bản cần sự nghiêm túc như bài thi, thông tin quảng cáo, bản báo cáo...

Từ viết tắt đến biến dạng

Với người lớn, thậm chí với nhiều bạn trẻ, ngôn ngữ của giới trẻ ngày nay bí hiểm đến mức không thể hiểu được.

Một số bạn trẻ thích nhắn tin cho nhau bằng những "ký hiệu riêng" - Ảnh Đ.N.T

Bạn T.D, sinh viên năm nhất trường ĐH dân lập Văn Lang (TP.HCM), kể: Năm ngoái, một số bạn ở lớp 12A1 trường THPT Trần Phú (Q.Tân Phú) nhiều lần bị giáo viên dạy môn Văn và Sử trừ điểm, khiển trách vì thường ghi tắt, đưa vào bài kiểm tra những từ “bí hiểm” khiến thầy cô chẳng thể nào hiểu nổi. Chẳng hạn, trong bài kiểm tra môn Sử, có bạn viết: “Trận đáh (đánh) này ta thắg (thắng) rùj (rồi), bên địch chít (chết) hàg (hàng) trăm ngàn ngườj (người)...”. T.D cho hay, giáo viên từng nêu trước lớp hằng hà những lỗi do học trò cố ý làm biến dạng, như: bík (biết); nhóx, nhóz (nhóc); trùi, trùj (trời); iu (yêu)... Đặc biệt, có bạn chỉ viết mỗi chữ “R” thay cho từ “rồi”, bất chấp đó là bài kiểm tra hay bài thi!


Những diễn đàn “nói không”

Trên mạng vẫn có một số diễn đàn nói không với việc lạm dụng, làm biến dạng tiếng Việt. Diễn đàn trường ĐH Hà Nội quy định các thành viên tránh gửi các bài viết sai chính tả hoặc dùng ngôn ngữ kiểu như "mắc ơi!, chít rùi"... Những người quản lý diễn đàn này kêu gọi: “Hãy giữ cho tiếng Việt của chúng ta được trong sáng”. Diễn đàn của khoa Xây dựng - Thủy lợi - Thủy điện trường ĐH Bách khoa Đà Nẵng cũng nhắc nhở: “Bài viết phải được viết bằng tiếng Việt đúng chuẩn”.

Gần đây, những sinh viên năm nhất khoa Ngoại ngữ trường ĐH dân lập Văn Lang (TP.HCM) khi học môn Tiếng Việt thực hành đã làm tiểu luận liên quan đến đề tài “Ảnh hưởng của ngôn ngữ @ lên giới trẻ hiện nay”. Theo một số sinh viên, ngôn ngữ @ chính là thể hiện sự sáng tạo, giúp cho giao tiếp của giới trẻ trở nên sinh động, đa dạng. Tuy nhiên, cũng có những bạn đồng tình với quan điểm: Ngôn ngữ @ là một bước phát triển mới song chứa một số lỗi không phù hợp với chuẩn của tiếng Việt.

N.L


Lê Thị Hồng Yến và Nguyễn Thị Thanh Bình (sinh viên năm nhất trường ĐH Luật TP.HCM) cho hay các bạn thường viết tắt những từ như: chgn (chuyện); bik (biết), kám (cám); g9 (good night)... Theo Thanh Bình, với những ngôn ngữ dùng “mật mã tuổi teen” như vậy cha mẹ không thể nào đọc được những tin nhắn trên điện thoại di động của cô.

Anh Đ.V.Út, TP Bảo Lộc, Lâm Đồng kể một câu chuyện không biết là vui hay buồn: “Mới đây, tôi nhắn tin hỏi thăm kết quả học tập của đứa cháu học lớp 6 ở quê. Cháu tôi không biết số điện thoại của tôi, đã hỏi lại: “Ai J?” (Ai vậy?). Một lúc sau, cháu tôi mới thông báo: “Con bit chit lin!” (Con biết chết liền!). Thực ra, tôi phải cậy nhờ mấy đứa nhỏ trong xóm “dịch” giùm, chứ làm sao hiểu nổi cháu tôi nói gì!

Không thèm sử dụng những từ ngữ đã có sẵn, giới trẻ tạo ấn tượng với nhau bằng những từ hoàn toàn không có trong từ điển đến mức người đọc không biết đó là ngôn ngữ gì. “Kh0’c ư? Mìh hem điên. Seo fải t0^’n h2o mắt chớ. Huhu, dưng mà đúng là mìh đang bị 7love òy. Ê mà thôi stop here nhé, ke0? hắn ta và0 đ0.c được lại tinh vi con nhà vi tính. SUL”. (Khóc ư? Mình không điên. Sao phải tốn nước mắt chứ. Huhu, nhưng mà đúng là mình đang thất tình rồi. Ê mà thôi dừng ở đây nhé, kẻo hắn ra vào đọc được lại kiêu ngạo. Hẹn gặp lại). Một đoạn khác: “Chìu nay mìh ở nhà, ôy seo mà pùn hôk để đâu cho hít. Mìh tự hỏi, vì seo anh lại hôk wan tâm rì tới mìh, trong khi đó, mìh lúc nèo cũg nhắn tin cho anh. Chạ hỉu. Lâu gòi anh cũng hôk rủ đi ăn kem. Kon người anh kiêu căng đến phát pực vậy đóa. Giờ chỉ mún được yên tĩh mà si nghĩ về tất cả... (Chiều nay mình ở nhà, ôi sao mà buồn không để đâu cho hết. Mình tự hỏi, vì sao anh lại không quan tâm gì tới mình, trong khi đó, mình lúc nào cũng nhắn tin cho anh. Chả hiểu. Lâu rồi anh cũng không rủ đi ăn kem. Con người anh kiêu căng đến phát bực vậy đó. Giờ chỉ muốn được yên tĩnh mà suy nghĩ về tất cả).

Đó là 2 trích đoạn tâm sự trong diễn đàn ttvn.com dành cho các bạn tuổi 9X.

Từ ảo đến thực

PV Thanh Niên đã thực hiện một cuộc khảo sát ngẫu nhiên khoảng 25 thí sinh ở trọ miễn phí theo chương trình Tiếp sức mùa thi tại số nhà 193 đường Nguyễn Xí, P.26, Q.Bình Thạnh. Theo đó, tất cả các bạn tại đây cho biết hay sử dụng ngôn ngữ “không đụng hàng” khi chat trên mạng hay nhắn tin với nhau.

Những ngôn ngữ méo mó này tràn lan trên các diễn đàn

Khi hỏi: “Có khi nào các bạn sử dụng những từ lóng, từ viết tắt... trong lúc làm bài thi, bài kiểm tra không?”, khoảng 50% cho biết do thói quen nên vẫn sử dụng trong bài kiểm tra. Trần Thanh Phong (quê An Giang) và Thái Quốc Hoàng (quê Hà Tĩnh) đều nhìn nhận thời phổ thông, các bạn thỉnh thoảng mắc lỗi trong những bài kiểm tra môn Văn và môn Sử. Riêng bạn Lê Đình Sơn (quê Đắk Lắk) khẳng định: “Lúc nhắn tin hay chát, em viết tắt hoặc tự chế từ vô tư. Nhưng những dịp quan trọng như thi cử, em không bao giờ để bị mắc lỗi”.

Trong khi đó, tiến sĩ Thạch Ngọc Yến - chuyên gia tư vấn tâm lý giáo dục Trung tâm Công tác xã hội trẻ em, cho biết thỉnh thoảng một số nhân viên, cộng tác viên trẻ của chị nộp bản báo cáo nhưng chị đọc không ra. Đến khi chị hỏi lại thì những bạn đó phân bua: “Em xin lỗi, vì tụi em dùng những từ đó để chát quen rồi!”. Theo chị Yến, những kiểu “quên” như vậy rất khó chấp nhận, nhất là trong những văn bản mang tính hành chính nhà nước.

Những năm gần đây, “ngôn ngữ @” xuất hiện khá nhiều trong những mẩu quảng cáo và cả trong nhiều bài báo dành cho lứa tuổi mới lớn. Trên trang chủ website một tờ báo dành cho giới học sinh, sinh viên, có một dòng chữ in thật đậm: “Hãy chia sẻ đam mê và sở thích của bạn, đón một mùa hè cực Cool và cá tính bạn nhé”. Ở một số bài báo dành cho tuổi mới lớn, có rất nhiều từ tiếng Anh, tiếng lóng được đưa vào một cách thoải mái. Chẳng hạn: “Đây là background hay ho để tụi mình có thể “pô” những photostyle thật độc đáo và đẹp mắt”; “...Kéo cả hội teen mình ra đây, mỗi “mem” đứng ở một làn thu phí sắt, chụp ảnh trông oách phải biết... check ngay phong cách Safari”, hoặc câu:

“Ngoài ra, váy mini, quần soọc cắt gấu bụi phủi, túi đưa thư cũng nằm trong vùng phủ sóng của “urban girl”...

Ý kiến nhà chuyên môn

“Xét ở góc độ văn hóa, những yếu tố trên đây làm vốn tiếng Việt hạn hẹp hơn, bị lai căng, làm giảm sự trong sáng, thuần khiết. Bạn trẻ cần phân biệt rạch ròi giữa ngôn ngữ thế giới ảo với ngôn ngữ được sử dụng trong đời sống thực hằng ngày để sử dụng những ngôn ngữ cho phù hợp với từng đối tượng, từng lứa tuổi”.

Thạc sĩ Nguyễn Hữu Long (giảng viên tâm lý học trường CĐ Sư phạm T.Ư TP.HCM)

“Nếu thuần túy nhật ký thì anh viết tắt, viết hoa, viết sai gì cũng được vì đó là chuyện của riêng mình, nhưng ra xã hội thì không được. Các em lên mạng muốn viết sao cũng được, miễn sao khi làm bài thi phải theo đúng quy chuẩn về chính tả, ngữ pháp”.

Nhà giáo Ưu tú Trần Chút (nguyên Phó chủ tịch Hội Ngôn ngữ Việt Nam, nguyên Chủ tịch Hội Ngôn ngữ TP.HCM)

“Vì cuộc sống gấp gáp, ai cũng muốn viết nhanh, gõ nhanh và muốn thoải mái, vui vẻ một chút. Điều này chấp nhận được khi bạn dùng nó trên mạng. Nhưng, nếu cách viết đó ảnh hưởng tới hành văn khi đến trường thì cần phải nhắc nhở ngay”.

Giáo sư - tiến sĩ Nguyễn Đức Dân (trường ĐH Khoa học xã hội - nhân văn TP.HCM)

“Có những từ học sinh viết tôi không thể giải mã được. Loại ngôn ngữ này đã làm méo mó và mất đi sự trong sáng vốn có của tiếng Việt. Nếu học sinh vi phạm trong bài kiểm tra, tôi trừ điểm nhưng nếu trong tập vở thì chỉ biết nhắc nhở mà thôi”.

Thầy Nguyễn Đức Hùng (giáo viên trường THPT dân lập Nguyễn Khuyến TP.HCM)

N.Lịch - M.Quyên - B.Thanh (ghi)

Như Lịch - Mỹ Quyên

Dạo này chán, nên chẳng muốn làm gì và cũng chẳng muốn suy nghĩ gì nhiều cho mệt cái thân. Hôm qua World Cup hết nhìn Tây Ban Nha vô địch ...

Dạo này chán, nên chẳng muốn làm gì và cũng chẳng muốn suy nghĩ gì nhiều cho mệt cái thân. Hôm qua World Cup hết nhìn Tây Ban Nha vô địch mà nhớ lại 4 năm về trước mình vui biết bao. Còn bây giờ thì nó buồn thật. Thôi đành chờ 4 năm nữa vậy. Không biết 4 năm sau mình sẽ như thế nào nhỉ hihi.

Lúc đó mình sẽ ra sau nhỉ. Chắc lúc đó mình đã là một chàng trai đã 26 tuổi rồi còn gì hehe. Nhìn đi nhìn lại cũng nhanh thật. Mới đó đã 4 năm, thời gian nó trôi qua thật nhanh. Bây giờ dù buồn thì mọi chuyện cũng kết thúc. Nó cũng sẽ qua nhanh nỗi đau bóng đá này.

Còn bây giờ, điều trước mắt là nên lo cho việc thi lại chết tiệt này và làm cho xong hết nhiệm kỳ BCH Đoàn Thanh Niên ở khu phố cho xong. Nói thật bây giờ tôi càng mong sau thời gian nó sẽ qua thật mau để đến cái tháng 11 để tôi còn có thể chính thức rời khỏi BCH này. Tôi đã mệt rồi, ko còn nhiệt huyết nào để làm nữa. Càng ở ngày nào thì sẽ ảnh hưởng rất nhiều vào cuộc sống này. Tôi ko thể để nó ảnh hưởng nữa. Bây giờ chỉ có 1 con đường duy nhất là học thôi. Để nó có thể hoàn toàn ko ảnh hưởng thì chỉ có 1 điều duy nhất là rời.

Nhưng rời ngay bây giờ điều ko thể nào được, bỏ công việc giữa chừng thì lại càng ko thể nó sẽ ảnh hưởng đến mother. Chỉ bây giờ có thể là bình tĩnh ứng phó chờ thời gian qua mau. Nó cũng sẽ qua mau thôi. Đừng nóng vội, hãy bình tĩnh nhé.

Còn nhiều việc muốn nói lắm nhưng giờ ko cho phép nên đi ngủ... Mai còn đi sinh hoạt hè cho mấy em thiếu nhi..

Phan Thanh Nhã Cầu thang xoắn ốc ba mươi sáu bậc dẫn lên một văn phòng nhỏ ở tầng hai. Ở bậc thứ hai mươi lăm Hoàng dừng lại, t...

Phan Thanh Nhã

Cầu thang xoắn ốc ba mươi sáu bậc dẫn lên một văn phòng nhỏ ở tầng hai. Ở bậc thứ hai mươi lăm Hoàng dừng lại, thoáng chóng mặt và nghe tim đập liên hồi. Anh sợ độ cao. Hoàng ngước mặt nhìn lên, hít một hơi thở sâu như để lấy thêm sức mạnh. Những tán lá xanh phủ loà xoà lên tay vịn ở những bậc thang cuối làm cho mắt Hoàng dịu lại. Cô gái đi sau đuổi theo kịp, dừng sát bên Hoàng khẽ hỏi: "Mệt ư?" Hoàng nép sát sang bên trái, cố ý tránh đường để cô ta bước lên: "Vâng, chỉ một chút. Tôi...". Cô gái nhìn Hoàng đang bối rối, có vẻ như anh muốn diễn đạt điều gì đó nhưng nói không thành lời. Vì mệt. Cô nhìn đến bàn tay đang vịn ở thành lan can. Bàn tay xương xương với những ngón dài, gân máu nổi xanh nơi cổ tay. Có lẽ lúc ấy mặt Hoàng xanh rớt. Khi những cơn đau đến một cách bất ngờ, Hoàng có cảm giác máu trong người mình ngừng chảy. Mắt cô gái ánh lên một tia nhìn giễu cợt. Hoàng như sực tỉnh, hấp tấp bước theo. Cái gấu váy mềm mại quẹt ngang bàn tay xách cặp của Hoàng một cách dịu dàng, tinh nghịch.

Hoàng mới chuyển chỗ làm sau gần ba năm làm trợ lý hành chính cho một văn phòng luật. Mấy người bạn cũ từng xuýt xoa đầy vẻ ghen tị bảo rằng chẳng mấy người có cơ hội làm việc đúng ngành nghề đã được học. Thế nhưng công việc soạn thảo các đơn khởi điện, viết những bài bào chữa và đọc các hồ sơ vụ án làm Hoàng thấy ớn chết. Cảm giác cuộc sống này đầy rẫy những điều xấu xa, cạm bẫy giăng giăng mà con người ta chỉ cần bước một bước không thận trọng là có thể vấp phải.

Ông luật sư trực tiếp hướng dẫn lớn hơn Hoàng năm tuổi hay chê những bản thảo bào chữa của Hoàng ngắn gọn quá, khô khan quá và không có tính thuyết phục. Hoàng cố chấp một cách tàn nhẫn. Ông thuyết giảng cho Hoàng một trận ra trò, cố gắng chấm dứt lối nhìn phiến diện bằng cách lôi Hoàng theo trong những phiên toà có ông tham gia bào chữa. Hoàng đi theo ông chỉ một lần nhưng đã thấy ngán ngẩm đến tận cổ. Vì có một lần ngồi xem truyền hình, Hoàng thấy người ta bu đèn đỏ để xem hai người đàn ông bị tuột ra khỏi thang máy đang lơ lửng ở độ cao hàng trăm mét khi làm vệ sinh các cửa kính của toà cao ốc. Cái chết đang đến với họ từng giây mà những người ở bên dưới vẫn không ngớt chỉ trỏ, bàn tán. Hoàng giận dữ tắt tivi, cảm thấy không có gì độc ác hơn thế. Trong lòng thoáng nỗi lo sợ khi nghĩ đến chuyện có khi mình phải đối diện với cái chết trong một hoàn cảnh tương tự như vậy. Bất ngờ, đau đớn và hoàn toàn tuyệt vọng... Lúc ngồi ở phòng xử án, Hoàng đã thấy mình giống y hết những con người hiếu kỳ ấy. Lạnh lùng và nhẫn tâm. Ông luật sư hay bảo với mọi người rằng Hoàng không có tư chất của một luật sư, học mãi chẳng có chút tiến bộ. Hoàng ghét nói chuyện đạo đức vì đạo đức nghe lý tưởng và trừu tượng quá. Cái mà người ta cần chỉ là lương tâm. Mà với Hoàng, lương tâm là một điều gì rất dễ hiểu. Như biết việc xấu thì đừng làm, như trong cuộc sống không thích giao du với ai thì đừng chơi với người ấy... Cứ vậy, sự bất đồng đã tạo nên khoảng cách giữa hai người. Hoàng chán việc và cũng chán người. Anh muốn nghỉ. An, bạn thân của Hoàng, cũng chỉ trích anh thậm tệ, bảo rằng Hoàng quá ích kỷ và chẳng biết nhìn xa trông rộng: "Đáng lẽ cậu phải làm một điều gì đó để thay đổi tình thế chứ. Cuộc sống bây giờ cần những người trẻ tuổi như bọn mình để làm một cuộc cách mạng mới!". Hoàng rụt vai, nói một cách yếm thế: "Vấn đề này to tát quá, vượt khả năng của mình". Hoàng biết An chẳng hiểu gì sất nhưng không giải thích thêm.

Hoàng nghỉ làm. Ban đầu còn cảm thấy khoan khoái vì thoát khỏi những ràng buộc của công việc. Nghĩ rằng mình sẽ có thời gian để đọc hết những quyển sách. Bác sĩ bảo đọc sách là một liệu pháp tốt để chữa căn bệnh mất ngủ trầm kha của Hoàng. Như cách khám phá thế giới bằng những chuyến du lịch. Với cách đó, giấc ngủ đến với Hoàng êm ái và nhẹ nhàng hơn, như sau một cuộc hành trình dài người ta kiệt sức và thiếp đi trong giây lát vậy. Nhưng chỉ được một thời gian ngắn, Hoàng đã cảm thấy tù túng và muốn có việc gì đó để làm. Sách không giúp gì được Hoàng. Chứng mất ngủ vẫn hành hạ. Không có những giao tiếp, Hoàng như mất hẳn sự thư thái. Nằm ở nhà, những suy nghĩ tỉnh táo về công việc quay trở về làm bức bách đầu óc. Có thể trước đây Hoàng đã từng chán ghét công việc đơn điệu và vụn vặt, có thể Hoàng đã cảm thấy mình hoàn toàn không phù hợp với nó. Nhưng chính nhờ có nó Hoàng mới thấy được cuộc sống của mình có tí chút ý nghĩa.

Ngược xuôi cả tháng, Hoàng kiếm được một công việc mới, hoàn toàn không dính dáng gì đến chuyên môn anh đã học và những kinh nghiệm thực tế đã trải qua. An bất bình thêm một lần nữa, cậu ta gắt um qua điện thoại: "Chẳng ai như cậu cả. Đang yên lành tự dưng lại nghỉ việc. Trong khi thiên hạ mơ ước một cái bàn làm việc ngon lành trong phòng máy lạnh thì cậu lại bỏ tất cả để bắt tay vào một việc thật vớ vẩn, suốt ngày phơi mặt ngoài đường. Xin lỗi cậu nhé, công việc ấy ở những nơi khác chỉ cần thuê bọn sinh viên làm việc trong hai, ba tuần là xong... Cậu nghĩ gì thế? Tớ thấy uổng phí cho cậu quá!".

Hoàng yên lặng, thấy tranh cãi lúc người ta đang bực dọc chẳng có ích gì. Để cho sự sôi nổi của An lắng xuống, Hoàng mới bắt đầu nói. Đầu tiên Hoàng khẳng định sự sai lầm của mình. Thị hiếu về nghề nghiệp và về cuộc sống của Hoàng những năm trước đây rất mập mờ. Sự đắn đo quá tỉ mẩn, sự kính trọng hơi thiển cận và nhất là sự thiếu kinh nghiệm về những gì mà anh tin là những tiêu chuẩn thực của cuộc sống đã khiến anh phải chịu vài lời bình phẩm không hay và cả những ê chề. Bản thân Hoàng không có gì nổi bật, cả những hiểu biết về cuộc sống cũng nông cạn. Nhưng nhờ thời gian, nhờ công việc và những kinh nghiệm tích lũy được, Hoàng đã nhận thấy đôi lúc cũng cần phải lùi lại một chút trước những tham vọng quá lớn của mình để cho cái gọi là thiên hướng trong con người mình được hình thành một cách chắc chắn và những ham muốn có thời gian để chín... Trong giọng nói của Hoàng hẳn phải có một cái gì đó đủ để thay thế cho những lý lẽ mạnh mẽ nhất, nó dập tắt ý định cắt ngang câu chuyện của người đối thoại. An bực bội và chán nản, giống như đang đôi co với một kẻ gàn dở. Mà sự thật cũng gần như thế, những thay đổi nơi Hoàng chẳng làm An thấy dễ chịu chút nào.

Văn phòng ở tầng hai, bước qua 36 bậc trên một cầu thang xoắn ốc. Mỗi khi bước lên cao, cái cảm giác chống chếnh trong Hoàng dâng theo và sự thăng bằng dần biến mất. Hoàng có cảm giác mình có thể ngã dúi xuống bất cứ lúc nào. Nhìn những đồng nghiệp phăm phăm chạy lên chạy xuống, Hoàng cảm thấy xấu hổ. Tại sao lại có một nỗi sợ hãi kỳ lạ như thế tồn tại trong con người mình? Và như có một sự sắp đặt tình cờ, cô gái Hoàng gặp ở cầu thang hôm mới đến - tên Vinh - thi thoảng lại bắt gặp Hoàng đứng thở dốc. Cảm giác mất tự chủ lộ rõ từ khi Hoàng biết cô gái nhỏ nhắn chính là trưởng phòng của mình. Anh phỏng đoán những nhận xét, những đánh giá của cô gái ấy về mình và thấy tự ti khủng khiếp. Để bù lại, anh cố gắng làm việc hết mình. Cố gắng xoá bỏ thói quen làm việc trì trệ của công việc hành chính trước đây. Cuối cùng Hoàng đã thuyết phục được mọi người không phải ở tài hùng biện của một luật sư mà ở những thông số, những kế hoạch, chiến lược kinh doanh rút tỉa được sau một thời gian dài tiếp xúc với hàng trăm khách hàng và nghiên cứu hồ sơ. Dĩ nhiên Vinh rất hài lòng về chuyện đó.

Nhờ thời gian và công việc, khoảng cách giữa Vinh và Hoàng được rút ngắn dần và những ác cảm vụn vặt cũng dần biến mất. Họ ngồi chung bàn, thảo luận công việc và chuyện phiếm vào những giờ nghỉ trưa. Vinh bảo: "Anh đen đi nhiều nhưng trông khoẻ mạnh hơn đấy!". Hoàng bật cười, chợt nhận thấy thời gian gần đây sức khoẻ của mình có những chuyển biến tốt. Hoàng kể Vinh nghe về chứng mất ngủ của mình. Nó xuất hiện từ lâu và kéo dài suốt những năm anh làm việc ở công ty cũ. Không hiểu sao lại tự dưng mất đi từ khi về làm việc ở đây. "Có lẽ là do công việc - Vinh nói - Cuộc sống đô thị nhiều áp lực. Những vụ án và những công việc đòi hỏi sự tư duy quá nhiều khiến anh cảm thấy nặng đầu. Anh đã bị ám ảnh bởi tất cả những điều đó và sợ gặp lại chúng trong những giấc mơ nên không chợp mắt được!". Hoàng gật gù xác nhận, nhiều khi anh có cảm tưởng như mình làm chuyện ác, làm liên lụy đến nhiều người nên lúc nào cũng lo sợ họ về tìm. Anh muốn trốn khỏi họ mà không sao thoát được vì những quy luật của những giấc mơ là như vậy. Cứ tưởng rằng trong mơ mình được tự do tuyệt đối nhưng thực tế thì lại không có sự ràng buộc nào tệ hại hơn thế. Giấc mơ và những người trong đó! Vinh cười: "Thế còn nỗi ám ảnh hiện tại?". Hoàng bật cười thành tiếng, nghĩ ngay đến cái cầu thang xoắn ốc. Những vòng xoáy và độ cao. Chúng làm anh chóng cả mặt và bủn rủn chân tay. Vinh đồng tình. "Lúc mới vào tôi cũng giống như anh. Không sao. Rồi sẽ quen thôi!". Vinh chuyển đề tài: "Những lúc rảnh rỗi anh thường làm gì?". Hoàng bảo anh thường nghe nhạc và đọc sách. "Đáng lẽ anh nên dành thời gian cho một môn thể thao nào đó". Vinh gợi ý. Đang lúc câu chuyện có đà, suýt chút nữa Hoàng đã tiết lộ rằng trước đây anh từng là một vận động viên bơi lội, nhưng sau một đợt kiểm tra sức khoẻ, người ta bảo anh rằng anh không thể theo đuổi con đường thể thao chuyên nghiệp. Và rồi tự ti và mặc cảm anh đã từ bỏ nó. Chuyện đó đã lâu lắm rồi, có thể Hoàng sẽ không nhớ nếu Vinh không vô tình nhắc đến. Nó như một mũi tên được bắn ngược về quá khứ, xuyên qua tim anh, đau nhói. Hoàng choáng váng. Anh đang có cảm giác của một cơn đau thật sự, từ bên trong lồng ngực. Anh rất ghét cái cảm giác bị người khác phát hiện những biểu hiện bệnh tật của mình. Rời xa chiếc bàn giấy với những vụ án nặng nề, suy nghĩ rằng mỗi con người dường như đang sống trong sự bủa vây của một màng lưới vô hình nhưng chắc chắn của số phận trong Hoàng cũng mờ nhạt dần. Tuy nhiên, có những khi thức dậy vào nửa đêm, trong cơn đau, Hoàng có cảm giác như cái chết đang lảng vảng xung quanh nhà và chờ đợi anh ngoài kia. Ý tưởng đó như một bàn tay tàn bạo bóp chết tất cả những dự định tốt đẹp.

Nhưng cuộc đời thường hay trêu ghẹo những người yếu tim bằng những câu chuyện bất ngờ. Đầu tiên, Hoàng nhận được quyết định bổ nhiệm làm trợ lý cho trưởng phòng. Một bước trung chuyển lên chiếc ghế phó phòng chưa có ai đảm nhiệm. Mấy đồng nghiệp được thể rỉ tai nhau ngoài giờ làm việc về mối quan hệ "mờ ám" giữa Vinh và Hoàng. Họ bảo hai người không còn đơn thuần là mối quan hệ đồng nghiệp nữa. Vài lần họ bắt gặp Vinh và Hoàng đèo nhau đi ăn cơm trưa rất thân mật. Một cô nhân viên lắm điều còn khăng khăng đã tận mắt chứng kiến hai người "liếc mắt đưa tình" rất chi là tình tứ trong cuộc họp nội bộ của phòng. Rồi một anh lớn tuổi nhất trong phòng một hôm đã vỗ vai Hoàng: "Vinh lớn tuổi hơn mày thật nhưng cũng dễ thương ra phết. Gắng lên. Hai đứa sẽ là một cặp đẹp đôi nhất của công ty đấy!". Hoàng ngượng đỏ cả mặt không biết phải đối đáp ra sao nữa.

Ừ, thì họ có đi ăn cơm chung, thi thoảng cũng có ghé vào quán cà phê sau những buổi công tác xuống các địa bàn. Nhưng thường là vào ban ngày giữa giờ làm việc, còn ban đêm thì... chỉ một lần duy nhất. Đó là lần Vinh trở về Hà Nội sau đợt công tác gần một tháng trời. Cô hẹn Hoàng ra quán H bảo có chút việc cần bàn. Hoàng tìm đến cái quán tối như hũ nút. Ánh sáng từ những ngọn nến được thắp trong những ly thuỷ tinh bé xíu như những đốm ma trơi không đủ để nhìn rõ mặt người. Hoàng ngạc nhiên khi đã thấy Vinh ngồi chờ sẵn ở đó - bối rối và duyên dáng khác hẳn ngày thường. Hay tại đêm?... Hoàng nghĩ thầm và lúng túng ngồi xuống cạnh cô gái trên chiếc nệm dài nhìn ra khung cửa kính lấp loá ánh đèn đường. Hoàng hỏi về công việc nhưng người ngồi cạnh trả lời lan man, không rõ đầu đuôi. Mắt hướng nhìn những đốm sáng ngoài cửa kính và như đang đắm chìm vào những suy nghĩ khó tỏ bày. Hoàng uống cạn số nước trà còn sót lại trong ly, thấy người run lên vì những điều gì chẳng rõ... Giọng Vinh run rẩy: "Có một chuyện Vinh muốn nói với Hoàng...". Ngưng một lúc, giọng nói ấy bỗng trở nên xúc động dữ dội: "Trong suốt thời gian Vinh ở Hà Nội, sao... anh không một lần gọi điện?...". Trong khoảnh khắc, Hoàng như ngừng thở. Anh muốn giải thích nhưng không nói thành lời. "Vinh không nghĩ có lúc gương mặt anh, giọng nói anh trở nên thân thuộc với mình đến mức không thể thiếu được như lúc này. Vinh đã cố chờ anh... phác một cử chỉ nào đó nhưng giờ thì không thể chờ thêm được nữa!...". Điều bất ngờ này làm tim Hoàng đau nhói. Anh nắm chặt bàn tay nóng như sốt của Vinh trong cơn đau có thấp thoáng hình bóng của cái chết. Nhưng cái chết không hiện diện ở đó. Nó chỉ lảng vảng đâu đấy rồi vòng xuống đường và biến mất giữa những khúc ngoặt...

Cầu thang xoắn ốc ba mươi sáu bậc vẫn dẫn lên một văn phòng nhỏ ở tầng hai. Hoàng bước lên và không còn một nỗi sợ hãi nào nữa. Bây giờ anh đã biết rõ vì sao mình có thể làm được điều đó. Hoàng thong thả bước, miệng huýt sáo một bài hát yêu thích. Anh chờ một tiếng chân vội vã đuổi theo sau, một nụ cười rộng mở và tiếng nói quen thuộc. Với anh đó mới là những cảm xúc thật và đẹp.

Tác giả: Jeanne White Giới thiệu tác giả qua ngượi phiên dịch với một câu chuyện có thực Ở Bắc Bán cầu tháng năm là tháng cuối mùa...

Tác giả: Jeanne White

Giới thiệu tác giả qua ngượi phiên dịch với một câu chuyện có thực
Ở Bắc Bán cầu tháng năm là tháng cuối mùa xuân. Có nước (như Mỹ) chọn ngày chủ nhật, thứ hai trong tháng năm để tổ chức Ngày của Mẹ (Mother’s Day). Đây là dịp con cái tặng quà, bày tỏ lòng thương yêu mẹ. Câu chuyện đầu tháng năm này vì thế cũng là câu chuyện về tấm lòng một người mẹ.
Bác sĩ phát hiện Ryan White nhiễm AIDS trước Giáng sinh 1984 một tuần. Từ đó là ác mộng. Cộng đồng cư dân nơi mẹ con bà Jeanne White sinh sống hoảng sợ vì không được giáo dục về AIDS. Họ làm nhục gia đình bà, cấm con bà đi học. Bà đi kiện, vận động các cơ quan ngôn luận. Cả nước Mỹ đã chú ý tới cuộc đấu tranh của hai mẹ con để cháu được đi học. Trận đầu bà thắng kiện. Tòa buộc phải để Ryan đến trường. Nhưng dân chúng địa phương thì cứ mù quáng đến tàn nhẫn. Sự tàn ác lên đến đỉnh điểm khi một viên đạn bắn vào nhà mẹ con bà. Họ đành dọn tới thành phố Cicero, bang Indiana và được bao dung tiếp đón. Ryan đi học, đoạt bảng danh dự, thi bằng lái xe, được gặp Elton John và Michael Jackson. Jackson ngưỡng mộ lòng quả cảm của Ryan và kết thành bạn.
Chủ nhật, 8-4-1990, Ryan White qua đời, 18 tuổi, bên giường em là mẹ và Elton John. Mấy tuần sau Jeanne White nhận được hơn 60.000 lá thư. Qua đó, bà nhận thức rằng phải tiếp tục chiến đấu giành công bằng và hạnh phúc cho người bệnh AIDS.
Tháng 5-1990, hai thượng nghị sĩ Edward Kennedy và Orin Hatch mời bà tới thủ đô Washington để vận động cho một đạo luật mang tên Ryan White nhằm kêu gọi toàn nước Mỹ tài trợ cho công tác giáo dục, nghiên cứu và chữa trị khẩn cấp bệnh AIDS.
Không chỉ viết sách và diễn thuyết khắp nước Mỹ, bà còn sáng lập và làm chủ tịch Quỹ Ryan White, một tổ chức phi lợi nhuận nhằm giáo dục thanh thiếu niên về những vấn đề liên quan tới HIV/AIDS. Do thiếu tài chánh, quỹ này đóng cửa vào tháng 11-1999. Tuy nhiên mẹ con bà White đã thay đổi cách nhìn của xã hội về AIDS và về những người sống chung với AIDS. Tên của Ryan được xem là lời gọi mời người bệnh AIDS hãy biết vui sống, là lời kêu nài xã hội hãy hiểu biết và cảm thông họ, là tiếng khóc mong cầu tăng cường nghiên cứu chữa trị AIDS.
Năm 1997 Jeanne White xuất bản tác phẩm Weeding Out The Tears: A Mother’s Story of Love, Loss, and Renewal (Gạt dòng nước mắt: Câu chuyện về tình yêu thương, nỗi mất mát và sự hồi phục của một người mẹ). Đoản văn sau đây trích tuyển từ tác phẩm này.
Con trai tôi
Đã bảy năm trôi qua từ khi con trai tôi là Ryan White ra đi. Ryan bị bệnh huyết hữu (là bệnh ưa chảy máu: hemophilia), phải truyền vào máu một yếu tố giúp đông máu (blood product) và vì thế cháu bị nhiễm AIDS.
Sự cố xảy ra trước khi mọi người thực sự biết rõ về AIDS. Cháu được xác định nhiễm bệnh năm 13 tuổi. Các bác sĩ bảo chúng tôi rằng may phúc thì cháu sống thêm sáu tháng.
Nhưng Ryan đã sống thêm sáu năm. Vào cái ngày ký một đạo luật mang tên Ryan White, Tổng thống Clinton nói rằng cháu là “đứa trẻ đã đương đầu với bệnh AIDS, đã giúp cho nước Mỹ học hỏi điều này”. Nhờ đạo luật ấy hàng trăm ngàn người Mỹ đang sống chung với HIV/AIDS được cung cấp các dịch vụ y tế, yểm trợ thuốc men, được săn sóc nằm viện và ngoại trú. Tôi biết Ryan sẽ hạnh phúc lắm khi cuộc sống, cái chết của cháu đã và đang giúp ích biết bao người khác.
Thoạt tiên, lúc mới biết Ryan mắc bệnh hiểm nghèo, tôi hoàn toàn suy sụp. Sống cảnh không chồng, đối với tôi hai đứa con là tất cả mọi thứ trên đời này, thế mà con trai đầu lòng của tôi đang chết dần mỗi ngày. Tôi không nghĩ rằng mình có thể sống nổi. Ngoài cơn ác mộng này chúng tôi còn phải đối mặt với sự thiếu hiểu biết, lòng khiếp sợ, nỗi căm ghét của xã hội đương thời đang bủa vây người bệnh AIDS. Ryan muốn đi học lại nhưng nhà trường không cho phép. Các phụ huynh khác sợ con em họ học chung lớp với Ryan sẽ bị lây nhiễm. Chúng tôi đấu tranh cho cháu được đi học và thắng cuộc, nhưng lòng thù địch và sức ép của cộng đồng xã hội trút đổ vào gia đình tôi quá sức chịu đựng. Chúng tôi quyết định dọn tới một thành phố khác.
Tại trường trung học mới của Ryan thì hoàn toàn khác hẳn. Nhà trường tổ chức các lớp dạy về AIDS và trợ giúp tư vấn để không còn bất kỳ học sinh nào mang tâm lý sợ sệt. Giáo dục cho quần chúng hiểu biết bệnh này trở thành cuộc đời và sự nghiệp của Ryan. Cháu làm người phát ngôn quốc tế, xuất hiện trên truyền hình, tạp chí, nhật báo khắp thế giới. Điều này giúp cho những gì đã xảy đến gia đình tôi trở nên có ý nghĩa và xoa dịu phần nào nỗi đau của chúng tôi.
Chúng tôi học cách sống chung với AIDS. Với AIDS, ta không bao giờ biết một triệu chứng là xoàng hay nghiêm trọng. Người bệnh yếu mệt rồi khỏe hơn, và mới khỏe chưa mấy chốc thì lại yếu mệt.
Hầu như lúc nào tâm trạng Ryan cũng bình ổn. Ngay cả lúc phải vào bệnh viện, cháu thường mỉm cười với mẹ. Tuy nhiên, đôi khi cháu quá yếu hay quá bận học nên không làm nổi một việc gì đó (như dự một buổi hòa nhạc đặc biệt, gặp một nhân vật, đi tới một địa điểm lý thú...) thì cháu tỏ ra bực dọc, khó chịu. Lúc ấy nếu tôi có rầy rà thì cháu hối lỗi và lập tức xin lỗi bằng cách viết cho mẹ mấy chữ.
Một hôm Ryan nắm bàn tay tôi mà đu đưa, vung vẩy.
“Ryan à, khi con có cử chỉ dễ thương thế này ắt hẳn con đang muốn chuyện gì phải không?”.
“Con có muốn chi đâu. Con trai không nắm tay mẹ được sao?”.
“Thôi mà con, hãy nói cho mẹ biết...”.
“Thật đấy mẹ. Con muốn cám ơn mẹ vì tất cả những gì mẹ làm cho con, nâng đỡ con như bấy lâu nay”.
Trên đời này không bao giờ có ai xóa nhòa được trong tôi những lời cháu nói. Không bao giờ có ai xóa nhòa được trong tôi cảm xúc của một người làm mẹ vào giây phút ấy.
Tôi nhớ có lần ai đó hỏi: “Jeanne à, làm sao chị sống nổi qua từng ngày khi biết rằng con mình sắp chết?”.
Tôi đáp: “Mẹ con chúng tôi không nghĩ tới cái chết. Chúng tôi chẳng có thời gian nghĩ tới nó. Nếu bạn để cho ý nghĩ đó len lỏi vào đời bạn, nó sẽ gặm nát bạn. Bạn phải tiếp tục sống, tận dụng từng ngày từng giờ đời mình”.
Cuối cùng cũng tới lúc thân xác Ryan không còn sức gắng gượng. Khi cháu hấp hối, hẳn là nhân viên bệnh viện cho rằng tôi hóa rồ hóa dại. Cháu hôn mê, còn tôi nửa tỉnh nửa điên cứ gọi mãi tên cháu, trò chuyện với cháu trong lúc cháu chìm sâu vào giấc ngủ. Có lẽ cháu hết còn nghe được gì nhưng chúng tôi cứ mở nhạc cho cháu. Cháu không còn nhìn thấy gì nhưng chúng tôi vẫn mang hình ảnh vào phòng cháu treo, dán, phô bày la liệt. Gia đình tôi không muốn đầu hàng.
Tuy nhiên, trong khi đứng nhìn hình hài mỏng manh bé nhỏ của Ryan, tôi biết rằng chẳng còn ai làm được gì hơn cho cháu. Trước lúc chìm vào vô ý thức, cháu nói với tôi: “Mẹ ơi, nếu mẹ nghĩ rằng còn có chút cơ hội, mẹ hãy giành lấy nó”. Và chúng tôi đã làm thế. Cho tới phút cuối cùng, gia đình tôi đã tìm đủ mọi cách còn có thể làm được.
Tôi áp người kề sát vào cháu và thì thầm: “Xong rồi con ơi, con có thể ra đi”.
Cháu qua đời. Các bác sĩ cứu cháu hồi sinh vài phút, rồi cháu lại tắt hơi. Tôi biết rất rõ là hết còn cơ hội nào nữa. Chúng tôi bại trận. Đó là khoảnh khắc buồn đau khôn tả đối với tôi và những người trong gia đình.
Một bạn thân khuyên: “Nếu muốn, chị có thể bảo người ta ngừng lại. Tùy vào chị đó, Jeanne à”.
Tôi trao đổi với ông bà ngoại cháu và em gái cháu là Andrea. Sau đó tôi nói với các bác sĩ: “Xin thôi đi”.
Bác sĩ Marty Kleiman là người đã chăm sóc Ryan từ buổi đầu tiên, đã giúp cháu sống sót thêm sáu năm trong lúc các bác sĩ khác tiên đoán cháu chỉ sống nổi sáu tháng. Ông bước ra ngoài thông báo con trai tôi đã đi thanh thản trong giấc ngủ, không đau đớn.
Ánh sáng đã tắt.
Sau này công việc chăm sóc vườn tược là liệu pháp cho tôi. Trong ánh sáng tinh khôi đầu ngày, mọi cỏ cây hoa trái đều tươi tắn, ẩm ướt và những giọt sương mai bám trên cành lá long lanh như châu ngọc. Thiên nhiên giúp tâm hồn tôi khuây khỏa. Dường như mỗi cọng cỏ dại nhổ lên là một chút sầu bi mà tôi đang tập bỏ sang một bên, là một giọt nước mắt mà tôi gạt đi để cho vui sống được đâm tược trỗ mầm.
Tôi thấy lại gương mặt bạn bè tôi đã mất, thấy lại gương mặt con trai tôi trong lòng những đóa hoa. Những đóa hoa ấy mỹ miều trong buổi sớm mai, nở ra như những miệng cười và bừng sáng niềm hy vọng.
Tác giả: Jeanne White (Mỹ)
Giới thiệu & chuyển ngữ: Dũ Lan Lê Anh Dũng

憶東山其二 Ức Đông Sơn kỳ 2 Nhớ Đông Sơn kỳ 2 (Người dịch: Điệp Luyến Hoa ) 我今攜謝...

憶東山其二

Ức Đông Sơn kỳ 2

Nhớ Đông Sơn kỳ 2 (Người dịch: Điệp Luyến Hoa)

我今攜謝妓,
長嘯絕人群。
欲報東山客,
開關掃白雲。

Ngã kim huề Tạ kỹ,
Trường khiếu tuyệt nhân quần.
Dục báo Đông Sơn khách,
Khai quan tảo bạch vân.

Nay mang nàng Tạ kỹ,
Thở dài lánh người đời.
Báo khách Đông Sơn nọ,
Mở cửa quét mây mù.

- Dịch nghĩa
Ta nay đem theo nàng ca kỹ của nhà họ Tạ,
Thở dài mà xa dời người đời.
Muốn báo cho người ở Đông Sơn,
Hãy quét sạch mây trắng.



(Năm 744)

Ngày hôm nay buồn lắm.......... Buồn hết muốn nói ra............... Mượn đỡ bài nhạc này................. Giải toản nổi buồn này...............

Ngày hôm nay buồn lắm..........

Buồn hết muốn nói ra...............

Mượn đỡ bài nhạc này.................

Giải toản nổi buồn này..................

http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Saebyeok-2si-2.IW69FAII.html

Hoàng Uyên Đinh Biển. - Mình chia tay thôi anh - cô lên tiếng. Không lên giọng xuống giọng, không rào trước đón sau, giống như ...


Hoàng Uyên Đinh
Biển.

- Mình chia tay thôi anh - cô lên tiếng. Không lên giọng xuống giọng, không rào trước đón sau, giống như cô định nói: "Mình về thôi anh" nhưng lại dùng sai từ.

Anh cười. Uể oải đứng dậy.

- Ừ, cũng tối rồi. Để anh đưa em về.

- Không - cô lắc đầu, mắt vẫn nhìn xa xăm ra biển - ý em muốn nói chia tay nghĩa là hết rồi. Mọi chuyện giữa anh và em nên chấm dứt ở đây.

Anh hơi sững lại, vẻ khó hiểu nhưng ngay lập tức đã bật cười, anh nghĩ chắc cô đang hờn dỗi chuyện gì.

- Em đang giận à? - anh kè sát vào tai cô và cố tình nói thật nhỏ giọng. Cô thoáng rùn mình. Anh có một chất giọng rất đặc biệt, nhất là mỗi khi thì thầm, nghe quyến rũ lạ. Cô quay lại nhìn anh, cố mĩm cười thật bình thường, mắt mở to không chớp, cô cần giữ cho tâm hồn mình tĩnh lặng. Cô không muốn anh đọc được điều gì trong đôi mắt cô.

- Anh biết, em chưa bao giờ giận anh. Trước đã như thế, bây giờ vẫn vậy. Chỉ là, em cảm thấy mệt mỏi lắm. Em không muốn tiếp tục nữa. Thế thôi.

Nụ cười trên môi anh tắt hẳn. Anh mím môi, thoáng chút bối rối.

- Cô ấy... ừm... nói gì với em à?

- Không gì cả.

- Thế sao em... muốn chia tay?

Cô thở dài, nhìn thật sâu vào mắt anh. Anh không hiểu ý cô hay giả vờ không hiểu. Trò chơi này đã kéo dài rất lâu rồi. Cô thì muốn có kết quả nhưng anh lại không chịu kết thúc. Anh thoả mãn đứng giữa tình yêu của hai người con gái. Anh không mất gì, ngược lại, anh được rất nhiều. Lần đầu tiên, cô thấy thắc mắc: "Có phải là ích kỷ không khi anh hành động như vậy?".

- Hay là em... không còn yêu anh nữa? - anh hỏi khi thấy cô im lặng.

Cô thấy xót xa. Yêu? Chính cô cũng không biết mình có yêu anh không. Cô đã đi bên anh suốt năm năm qua, không hy vọng điều gì. Cô hạnh phúc với những gì mình có. Cô đơn giản chấp nhận vị trí của mình mà không một lần suy xét nó có đúng là dành cho cô không.

- Em... thật... không còn yêu anh sao? - giọng anh có vẻ run run. Đôi mắt đã ươn ướt.

Cô luôn bất ngờ trước những phút yếu đuối của anh, mặc dù biết nó sẽ tới. Có lẽ, cô vẫn chưa chấp nhận được những điều hoàn toàn trái ngược cùng tồn tại trong con người anh. Một vẻ ngoài vững vàng rắn rỏi đi chung với một tâm hồn nhạy cảm mong manh. Nghĩ buồn cười. Chính anh cũng không biết tại sao mình lại như thế, vậy mà cô lại hiểu. Cuộc sống bôn ba tự lập từ nhỏ đã tôi luyện anh thành một người đầy bản lĩnh nhưng tình cảm đổ vỡ trong gia đình đã khiến anh yếu đuối đến không ngờ. Cô yêu anh có lẽ một phần là vì vậy. Bởi cái chất cứng cỏi trong anh cho cô cảm giác an toàn và được chở che; còn cái yếu đuối kia thoả mãn sự tự ái và kiêu hãnh rằng cô không là người con gái bình thường như bao người khác.

- Em yêu anh. Anh luôn biết điều đó - cô nói thật nhẹ nhàng và từ tốn. Điều đó đúng. Đúng như đơn giản một với một là hai vậy.

- Thế sao em lại nói chia tay?

- Yêu thì không được quyền nói tiếng chia tay sao?

- Không. Em yêu anh. Anh yêu em. Vậy tại sao phải chia tay cơ chứ?

- Bởi vì ngoài anh và em, còn có cô ấy.

- Cô ấy không là gì hết. - anh hơi cao giọng - Anh không có tình cảm gì với cô ấy cả, em biết điều đó mà.

- Phải. Nhưng mối quan hệ giữa hai người vẫn loay hoay không dứt được. Và em biết, cô ấy yêu anh nhiều lắm.

Anh nhăn mặt tỏ ý bực mình.

- Anh không quan tâm.

- Nhưng em quan tâm. Nhìn cô ấy đau khổ, em thấy mình như mang tội nặng.

- Em đừng vớ vẩn. Tội lỗi gì? Cô ấy biết về em, biết về tình cảm của anh dành cho em nhưng cô ấy vẫn chấp nhận bước chân vào. Đó là do cô ấy quyết định, cô ấy đau khổ với ai chứ?

- Anh không thấy nói thế là tàn nhẫn sao?

- Không. Anh chỉ nhìn thẳng sự thật để nói thôi.

Sự thật? Cô mỉm cười chua chát. Sự thật là anh không muốn lựa chọn. Sự thật là cả cô và người con gái ấy đều đau khổ. Người ấy không đủ can đảm rời xa anh. Vì lý do gì? Chính cô cũng không hiểu nỗi. Chỉ biết là trong hai người, phải có một người ra đi. Và cô biết, người ở lại không thể là cô.

- Đúng là cô ấy đã quyết định thế, nhưng chính anh cũng đâu muốn tránh né chuyện này, phải không? Anh để việc yêu em và việc có cô ấy ở bên cạnh cùng đồng hành trong đời như một sự hiển nhiên. Anh có biết cảm giác của em và của cô ấy như thế nào chăng? Đã bao giờ anh bận lòng?

- Em khó chịu ư? Sao trước giờ em không nói?

- Nói để làm gì?

- Để anh biết.

- Anh biết rồi thì sao?

- Thì... thì... - anh ấp úng.

Cô nhìn anh, thất vọng. Cô quay ra biển, nuốt vội giọt nước mắt đang chực trào khỏi mi.

- Thôi anh, điều đó không còn quan trọng nữa. Em chỉ mong chuyện chúng mình đừng trở nên quá căng thẳng. Em không muốn đưa anh vào thế khó xử, phải lựa chọn hoặc tình yêu hoặc gia đình. Cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì trong đêm đó cách đây năm năm. Hãy thử trở lại giây phút ấy, chúng mình đang là bạn thân và coi như em từ chối không nhận tiếng "yêu" của anh. Vậy nhé. Mình vẫn là bạn.

- Em thật lòng muốn thế sao ? - anh nức nở.

Cô mĩm cười dịu dàng. Đưa tay lau vệt nước mắt cho anh.

- Anh không thấy như thế là vẹn toàn à? Anh không mất em và anh lại có cô ấy. Ba mẹ anh chắc sẽ vui lắm. Ngoan nào - cô nói kiểu dỗ dành một đứa bé con, ráng sức làm cho giọng mình như đang bông đùa.

Anh kéo cô lại và ôm thật chặt.

- Anh không muốn. Cứ như bây giờ không được sao em? - anh nhìn thật sâu vào mắt cô và nhẹ giọng hỏi - như thế này, em không hạnh phúc ư?

Cô nhìn vào mắt anh. Mông lung quá. Xa xôi quá. Cô thấy một vật sáng trong đôi mắt ấy nhưng mỗi lúc cô đưa tay với thì nó lại tan ra. Cô bắt đầu tự hỏi, phải chăng vật ấy không hiện hữu và cô đang hoài công bắt ánh trăng trong bóng nước? Cô cúi đầu. Có những lúc người ta tự nhiên chẳng biết phải nói gì và im lặng là cách trả lời hay nhất. Anh rụt tay, vẻ ngạc nhiên vẻ đau đớn.

- Vậy là em đã dứt khoát. Em không cho anh được dự quyền quyết định phải không?

- Em không nói vậy. Mọi chuyện chưa hẳn đã hết. Em chỉ muốn anh hãy suy nghĩ về những điều em nói. Rồi mình liệu sau.

Cô đưa tay xắn lại tay áo sơ mi cho anh. Anh không bao giờ chịu cài nút , thích thả cho nó bay lùng thùng. Anh bảo cài nút thì nóng mà xắn lên thì anh không biết làm. Ban đầu vì bực mình thấy anh lôi thôi, cô mới làm giúp. Nhưng sau đó, nói sao anh cũng không chịu học, bảo cô làm đẹp hơn và anh thích được cô "chăm sóc" như thế. Lúc nghe anh lý sự, cô bật cười mà lòng thấy xao xuyến lạ. Rồi cứ mỗi lần hai đứa giận nhau, cái tay áo lại được lôi ra. Cô sẽ im lặng ngồi cẩn thận xếp từng lớp áo, vuốt phẳng phiu để có một đường gấp đẹp. Anh sẽ im lặng ngồi chăm chú ngắm cô. Giây phút ngắn ngủi ấy thường giúp hai người bình tĩnh hơn, sáng suốt hơn. Đó là nói thời gian đầu lúc mới nhận lời yêu anh, càng về sau, cô coi hành động đó như một thói quen. Một thói quen dễ chịu. Tay áo đã được kéo lên gọn gàng và đẹp mắt. Cô thở mạnh:

- Thôi, anh về khách sạn trước đi.

- Em không về ?

- Không. Em muốn được một lần nhìn theo dáng anh từ phía sau lưng.

- Thì bây giờ anh quay lưng lại. Em ngắm đi. Rồi thì... mình cùng về.

Cô vừa cười vừa đẩy.

- Anh lại thế. Không về em... giận à.

Anh gãi đầu, vừa cười vừa bước, chốc chốc quay đầu nhìn như chờ đợi xem cô có theo sau không. Cô phải xua tay dậm chân giả vờ dỗi thì anh mới thật sự quay lưng đi. Khi cái dáng cao cao ngang tàng của anh khuất vào bóng cây cọ phía xa kia, bên trên bãi cát trắng , cô mới thong thả đứng lên và đi ra biển. Cô đứng yên cho từng cơn sóng vỗ nhẹ vào chân như thoa như nắn, nhắm mắt lại cho làn gió mơn man trên da thịt như vuốt như ve. Cô chợt thấy lòng thanh thản. Thanh thản vì sau bao nhiêu năm cô đã gỡ được nút thắt trong lòng mình. Cô biết anh sẽ trở về, ngủ khì một giấc chẳng thèm bận tâm suy nghĩ câu chuyện vừa rồi. Anh sẽ cho rằng cô chỉ hù doạ để dày vò anh chốc lát thôi. Ừ, chắc anh cũng chỉ cảm thấy đau khổ trong chốc lát thôi, rồi anh sẽ quên nhanh. Nhanh như sự tồn tại của cô trong cuộc đời anh vậy. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi. Cô nghĩ. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.

Cô đi thật nhanh ra hướng bến xe, cô cần cho anh thấy sự kiên quyết của mình, có lẽ anh sẽ giận sẽ trách nhưng... chưa bao giờ bước chân cô lại vang lên vui vẻ thế này!

Nhanh thật mới đây cũng đã 22 tuổi rồi!!!...mới chớp mắt đây mà mình đã lớn như thế này............. Thời gian qua mình rất có nhiều chuyệ...

Nhanh thật mới đây cũng đã 22 tuổi rồi!!!...mới chớp mắt đây mà mình đã lớn như thế này.............

Thời gian qua mình rất có nhiều chuyện ko hay đã xảy ra.......


Dù biết rằng mình rất chán nãn, bất mãi, buồn bực..................

Dù rằng Đăng hôm nay ko còn như lúc xưa.................


Đăng hôm nay muộn phiền ưu tư rất nhiều...............


Nhưng chẳng lẻ rằng mình lại phải bị ảnh hưởng từ nó sao...............

Chẳng lẽ rằng mình yếu đuối thế sao.......................


Không mình ko phải yếu đuối..........mình ko phải là con người nhu nhược...........mình càng ko phải là con người yếu năng lực.............


Tất cả điều ko..........mình có năng lục mình có nghị lực có đủ sức mạnh........................


Tại vì sao mình ko làm được...............những điều đó.................


Có thể rằng một phần mình lười.................một phần mình bất mãn, buồn bực......................đã làm mình buông xuôi tất cả.........


Ko thể được mình phải tỉnh để làm lại.....................làm lại tất cả để cho họ thấy mình làm được, mình có năng lực.........


Để làm được điều đó thì....................


Ngay từ bây giờ có lẽ rằng điều mình cần phải làm là thay đổi chính mình..............


Thay đổi triệt để những điều chưa hay chưa tốt về mình để sao thành con người tốt hơn...........

Đừng như lúc trước tự hứa rất nhiều lần.........rồi lại ko làm được........

Đăng à lúc này cái gia đình này trong mong vào mày nhiều lắm đó.....

Đừng để họ buồn nữa..................Dù biết rằng
.......... mấy năm nay tuy có ít nhiều thay đổi nhưng chưa hoàn toàn đâu đăng à.................

Đây là lúc mày cần phải tự tin hơn để mà đứng dậy......................sao những gì vấp phải..........


Đăng à tao tin chính mày sẽ làm được điều đó đăng........................


Tất cả sẽ tốt đẹp hơn nếu mày tự thay đổi................... còn ko mày sẽ chết thôi Đăng à....................

Tôi( Võ Ngọc Đăng )

憶東山其一 Ức Đông Sơn kỳ 1 Nhớ Đông Sơn kỳ 1 (Người dịch: Hoàng Tâm) ...

憶東山其一

Ức Đông Sơn kỳ 1

Nhớ Đông Sơn kỳ 1 (Người dịch: Hoàng Tâm)

不向東山久,
薔薇幾度花。
白雲還自散,
明月落誰家。

Bất hướng Đông Sơn cửu,
Tường vi kỷ độ hoa ?
Bạch vân hoàn tự tán,
Minh nguyệt lạc thuỳ gia ?

Đông Sơn lâu không đến
Tường vi nở mấy lần
Mây trắng vẫn tự tan
Nhà ai trăng lạc xuống

-dịch nghĩa
Đã lâu không đến Đông Sơn
Tường vi đã nở mấy lần ?
Mây trắng lại tự tan ra
Trăng sáng lọt vào nhà ai ?


(Năm 744)

Xong thế là hết cho Brazil .... Mình cũng ko ngờ trận này Hà Lan đá tốt thật hehe... Mong sao đội bóng Messi sẽ vô địch chứ đừng để thằng Đứ...

Xong thế là hết cho Brazil ....

Mình cũng ko ngờ trận này Hà Lan đá tốt thật hehe...

Mong sao đội bóng Messi sẽ vô địch chứ đừng để thằng Đức hay Tây Ban Nha vô địch ghét 2 thằng này cực kỳ hehehe....

Ủa kỳ ta nói ko xem nữa sao mà còn theo dõi làm chi ta hehehe....

Hôm nay có 1 chuyện cũng đáng rất quan tâm đó là Juve ra áo mùa sau....

Lúc đầu nhìn xấu lắm .... nhưng nhìn kỷ lại cũng khá đẹp .... thôi quan trọng nhất juve mùa sao sẽ đá tốt hơn....

Năm sau ko quan trọng chuyện đạt Scudetto mà quan trọng là trở về top 4 là được hehehe

Ối dào hôm nay tâm trạng toàn "đánh ba" ko ta hehehe

Ý quên một điều hôm nay Face đổi được Avatar rồi hehehe.... còn úp được hình mừng hết cỡ

Thôi giới thiệu áo mới juve đây...........

IPB Image
IPB Image
IPB Image
IPB Image
IPB Image
IPB Image

================

Xong về cuộc sống thường ngày thôi................

Hôm nay em trai mình chuẩn bị thi đại học rồi .....................

Chúc em trai thành công điều mình mong muốn...................

Tự tin lên nhé Vũ................

Anh biết em sẽ ko đọc được đâu nhưng trong thâm tâm anh chúc em thành công đạt điều mình muốn...........Tự tin lên nhé em trai....

Anh Hai Đăng của em...................

4 tân binh và một người trở lại. Simone Pepe, Marco Sto­rari, Leonardo Bonucci, Davide Lanzafame và Jor­ge Martinez, tất cả đã chính t...

4 tân binh và một người trở lại. Simone Pepe, Marco Sto­rari, Leonardo Bonucci, Davide Lanzafame và Jor­ge Martinez, tất cả đã chính thức là người của Juve. Hôm nay cái tên tiếp theo khoác lên mình chiếc áo đấu 2 màu đen trắng sẽ là Marco Motta, hậu vệ đến từ Udinese.

motta0207

Juve đã ở rất gần Marco Motta

TGĐ Beppe Marotta của Juventus nói rằng đội bóng đang tiến rất gần đến thỏa thuận với Udinese về hậu vệ Marco Motta. Bianconeri muốn tăng cường sức mạnh ở hàng phòng ngự và đã chú ý Motta một thời gian trước đó. Juve đã muốn ký hợp đồng với anh vào tháng 1/2010 nhưng HLV Roma Claudio Ranieri phủ quyết vụ chuyển nhượng bất chấp ít khi sử dụng anh trong đội hình chính.

Motta vốn thuộc sở hữu chung của Roma và Udinese cho đến cuối tuần trước đội bóng chủ sân Friuli mua được toàn bộ quyền sở hữu. Juventus muốn thực hiện hợp đồng tương tự Simone Pepe với Udinese. La Gazzetta dello Sport cho biết Marotta sẽ hỏi mượn Motta cho mùa tới và có quyền ưu tiên mua hậu vệ này. Phí sắp đặt trước có thể được trả theo từng đợt.

Theo tờ Tuttosport, Sebastian Giovinco là chìa khóa để phá vỡ thế bế tắc trong vụ chuyển nhượng hậu vệ Marco Motta của Udinese. Bianconeri đã hỏi mua Motta, người mới trở lại đội bóng chủ sân Friuli tuần trước sau cuộc đấu giá với Roma để giải quyết bản hợp đồng sở hữu chung sắp hết hạn.

Tuy nhiên dường như họ không muốn để anh ra đi theo dạng cho mượn với điều khoản ưu tiên mua theo đề nghị của Beppe Marotta. Udinese chỉ muốn tiền mặt và đội bóng Tây Ban Nha Atletico Madrid được cho rằng cũng mong muốn anh, khiến cho Juve phải suy nghĩ về bước tiếp theo.

Udinses từng thích thú tiền vệ tấn công Giovinco và anh có thể là nhân tố giúp Juve đạt được thỏa thuận với Udinese về Motta. Giovinco mong muốn được chơi bóng thường xuyên và người đại diện của anh đã vài lần nói rằng tương lai của anh không được bảo đảm tại Juve, yêu cầu đội bóng hãy quyết định tương lai của anh. Một thỏa thuẩn trao đổi cầu thủ theo dạng cho mượn có thể là đề nghị tốt nhất khi Juve không muốn mất anh vĩnh viễn.

Bordeaux cân nhắc mua Trezegol

Tân HLV Bordeaux Jean Tigana thừa nhận quan tâm đến tiền đạo Juventus David Trezeguet. Tiền đạo nước ngoài ghi nhiều bàn thắng nhất trong lịch sử Juve có thể phải rời đội bóng thành Turin mùa hè này dù hợp đồng của anh còn 1 năm nữa. Anh được đồn đoán với nhiều CLB và mới đây nhất Bordeaux thể hiện sự quan tâm sau khi họ bán đi tài năng Marouane Chamakh cho Arsenal.

Tigana nói: "Rõ ràng là sau khi Chamakh ra đi chúng tôi cần một trung phong. Chúng tôi đang thiếu tiền đạo và sẽ rất khó khăn nếu chấn thương xảy ra với các cầu thủ trên hàng công. Sự quan tâm của chúng tôi đến Trezeguet phụ thuộc vào mức lương của anh ấy. Tôi không rõ anh ấy được lĩnh bao nhiêu ở Juventus".

Cựu cầu thủ của Monaco lĩnh khoảng 4 triệu euro mỗi mùa ở Juventus, một lý do khiến anh không muốn ra đi khi anh sẽ 33 tuổi vào tháng 10 tới.

Legrottaglie muốn giúp đỡ Bonucci

Nicola Legrottaglie thổ lộ anh muốn ở lại Juventus và giúp đỡ hợp đồng mới Leonardo Bonucci trở thành một ngôi sao. Tương lai của Legrottaglie ở Turin còn chưa rõ ràng và hợp đồng của anh sẽ hết hạn vào cuối mùa bóng tới.

Tuy nhiên hậu vệ vốn từng chơi cho Chievo khi Gigi Del Neri làm HLV muốn dành nhiều thời gian với Bonucci và giúp đỡ anh sau khi hậu vệ đến từ Bari vượt qua các cuộc kiểm tra y tế. Cựu tuyển thủ quốc gia Italy nói: "Tôi muốn ở lại Juventus thêm một năm nữa. Bonucci ư? Anh ấy là một cầu thủ rất giỏi nhưng tôi sẽ giúp anh ấy phát triển hơn nữa".

Legrottaglie biết rõ các cầu thủ đến từ các CLB nhỏ gặp khó khăn như thế nào khi gia nhập đội bóng lớn. Cầu thủ kỳ cựu này ban đầu đánh mất chính mình và chỉ trở lại phong độ ở Bianconeri sau khi được cho mượn ở các đội bóng nhỏ hơn.

Legrottaglie nhiều khả năng chỉ được xem như là cầu thủ dự bị như mùa bóng qua nhưng điều đó không làm anh lo lắng. Anh tiếp tục phát biểu: "Thậm chí ngay cả khi đội bóng ký hợp đồng với Mexes thì cũng không làm tôi phiền".

Milos Krasic gửi đến CSKA Moscow thông điệp muốn ra đi

Tuttosport cho biết tuyển thủ quốc gia Serbia Milos Krasic đã gửi đến CSKA Moscow tối hậu thư trong đó có liên quan đến khát vọng gia nhập Juventus của anh. Juventus vẫn muốn có anh trong đội hình sau khi TGĐ Beppe Marotta phát biểu cuộc thương lượng chưa kết thúc. Ông nói với Radio Anchio lo Sport hôm thứ Hai: "Các cuộc thương lượng chưa mang lại kết quả nên chúng tôi chuyển hướng sang Martinez, một cầu thủ quan trọng khác. Nếu CSKA xem xét lại yêu cầu của họ chúng tôi sẽ tiếp tục thảo luận về Krasic".

Krasic khi gặp gỡ ban lãnh đạo CSKA đã công khai thể hiện yêu cầu được ra đi, đồng thời chất vấn vì sao đội bóng Nga không sẵn lòng bán anh: "Tại sao các ngài không bán tôi cho Juventus? Tôi muốn tới đó và tôi sẽ từ chối các lời đề nghị khác theo đó các ngài phải đồng ý thỏa thuận với họ. Nếu không tôi sẽ ở lại đây thêm một năm nữa khi hợp đồng hết hạn và ra đi tự do".

Juventus đang cố gắng thuyết phục CSKA khi đồng ý tăng giá lên 15 triệu euro so với đề nghị ban đầu 13.5 triệu euro. Nhưng người Nga muốn mức giá 18 triệu euro sau khi có những tin tức cho thấy mối quan tâm từ Manchester City.

Juventus nỗ lực đẩy nhanh vụ Mexes

Juventus sẽ cố gắng và đẩy nhanh tiến độ mua trung vệ Roma Philippe Mexes để anh có thể đến Turin kịp lúc bắt đầu tập huấn cho mùa giải mới. Bianconeri đang tìm kiếm trên thị trường chuyển nhượng một trung vệ có thể cạnh tranh với Giorgio Chiellini và Leonardo Bonucci. Họ đã có các cuộc tiếp xúc với William Gallas nhưng cầu thủ Pháp này muốn quá nhiều tiền và Gigi Del Neri không đồng ý với đòi hỏi đó.

Tuttosport cho biết hiện nay sự chú ý của Juventus chuyển sang Mexes, người mà Roma muốn bán khi họ định thay thế anh bằng Nicolas Burdisso. Mexes còn 1 năm hợp đồng với đội bóng thủ đô và đội bóng muốn bán anh để thu được tiền mặc dù mùa bóng khá xoàng vừa qua của anh làm giảm đáng kể giá trị.

Marquez - Mục tiêu mới nhất của Juventus

Rafael Marquez là hậu vệ mới nhất được liên hệ với Juventus khi cầu thủ của Barcelona gây ấn tượng trong màu áo Mexico. Bianconeri muốn sửa chữa lại hàng hậu vệ sau một mùa ảm đạm ở Serie A kết thúc ở vị trí thứ 7.

Truyền thông Italy cho biết cầu thủ 31 tuổi này là mục tiêu mới nhất của Gigi Del Neri. Anh là một cầu thủ có giá trị với kinh nghiệm quốc tế dày dạn và có thể chơi ở tiền vệ nếu cần. Mùa bóng vừa qua anh chỉ chơi 22 trận trong đó có 13 trận từ đội hình xuất phát và sau đó có tên trên thị trường chuyển nhượng. Các nguồn tin cũng cho hay anh sẽ có cuộc gặp với HLV Pep Guardiola trước khi đi đến quyết định cuối cùng.

Giovinco tiến tới Bari

Thời gian của Sebastian Giovinco ở Juventus dường như đã hết và cầu thủ trẻ không ổn định này ngày càng gần gia nhập Bari. Nhiều người coi Chú kiến nguyên tử là ánh sáng tương lai của Juventus nhưng anh đã chơi mờ nhạt trong 2 mùa bóng qua. Giovinco không giấu diếm sự tức giận của anh với CLB và yêu cầu được ra đi để chơi bóng thường xuyên. Nhiều CLB bao gồm Udinese và Parma mong muốn có anh nhưng hiện nay có vẻ như Bari mới là đội chiếm thế thượng phong. Điều này sẽ tốt cho cả hai bên khi Bari dù kết thúc mùa bóng ở vị trí giữa bảng nhưng có nhiều màn trình diễn tấn công hấp dẫn.

Juve gia nhập cuộc đua giành chữ ký của Luis Suarez

Juventus đã sẵn sàng tham gia cuộc chiến giành giật tiền đạo ngôi sao của Uruguay tại World Cup 2010 Luis Suarez cùng với Manchester United, Tottenham và Barcelona. Tiền đạo của Ajax gây ấn tượng mạnh và chứng minh mình là nhân tố quan trọng đưa đội bóng quê hương vào tứ kết Cúp thế giới lần đầu tiên sau 40 năm. Anh ghi cả hai bàn trong trận thắng đối thủ Đông Á Hàn Quốc ở vòng 2 và trở thành một trong những mục tiêu nóng nhất trên thị trường chuyển nhượng.

Manchester United và Barcelona là những đội đi trước khi thể hiện mối quan tâm đến cầu thủ 23 tuổi từ tháng Giêng. Tottenham và Juventus tham gia vào cuộc đua cầu thủ đã ghi tới 47 bàn thắng trong mùa qua trên khắp đấu trường VĐQG, cúp QG và Europa League.

Suarez đến Ajax từ Groningen 3 năm trước với giá 7.5 triệu euro, những tiến bộ của anh khiến giá trị hiện nay lên tới khoảng 24 triệu euro, nếu Uruguay tiến xa hơn ở World Cup thì số tiền các đội bóng phải bỏ ra để có anh không còn dừng lại ở con số này nữa.

Candreva từ biệt Juve

Antonio Candreva đã nói lời chào tạm biệt đội bóng thành Turin khi Juve quyết định không mua đứt anh sau 6 tháng mượn anh từ Livorno. Cầu thủ 23 tuổi này đến Turin như là một trong những tiền vệ trẻ hay nhất bóng đá Ý nhưng chật vật tỏa sáng trong một mùa bóng ảm đạm của Juventus

Sau khi nói chuyện với Gigi Del Neri, TGĐ Juventus Beppe Marotta quyết định không sử dụng quyền ưu tiên mua lại Candreva từ Udinese và cũng không gia hạn hợp đồng đồng sở hữu. Khi được hỏi về phản ứng của anh đối với quyết định của Juventus, Candreva nói: "Ai mà không muốn được đứng trong hàng ngũ một đội bóng vĩ đại như Juventus chứ. Tôi thất vọng nhưng không bao giờ được nói không bao giờ. Là thành viên một CLB vĩ đại luôn làm bạn hạnh phúc. Hợp đồng sở hữu chung đã hết hạn. Họ có những lựa chọn khác. Bây giờ chúng ta hãy chờ xem chuyện gì xảy ra tiếp theo. Bây giờ tôi là cầu thủ của Udinese và sẽ đợi những tin tức mới".

Phản ứng trước những tin đồn chuyển nhượng anh nói: "Fiorentina là một đội bóng lớn với thành phố tuyệt vời. Tôi không rõ họ có quan tâm đến tôi không. Tôi chờ đợi những tin mới trên thị trường chuyển nhượng. Dù sao tôi cũng đang là cầu thủ của Udinese, họ là đội bóng của tôi và tôi chỉ có thể nói tốt về họ".

Cuối cùng anh hồi tưởng về thời gian ở Turin: "Khi đó đội bóng có vài ca chấn thương và năm qua không thuận lợi chút nào. Nhưng Juve sẽ tái sinh trong mùa tới. Họ có những con người tuyệt vời và nhiều nhà vô địch. Một HLV tài ba đã đến sau những thành công với Sampdoria".

Gila hoặc Maxi cho Juve

Theo tờ II Corriere dello Sport, Juve muốn tăng cường hàng công với Alberto Gilardino hoặc Maxi Lopez. Đội bóng khổng lồ thành Turin đang tìm kiếm trên thị trường chuyển nhượng một tiền đạo và đã công khai theo đuổi Giampaolo Pazzini của Sampdoria. Tuy nhiên chủ tịch Riccardo Garrone nói rằng tuyển thủ quốc gia Italy là cầu thủ không phải để bán, dù cho là 100 triệu euro, vì thế Juve phải chuyển hướng sang các mục tiêu khác.

Gilardino có liên hệ nhiều năm nay với Juventus. Sự thật là Luciano Moggi gần như ký hợp đồng với anh khi Gilardino mới khởi nghiệp. Tuy nhiên đưa anh rời khỏi thành Florence không phải là chuyện dễ dàng khi mà quan hệ giữa hai đội bóng không mấy tốt đẹp. Giá trị của anh là khá cao do danh tiếng tạo dựng được cũng như hợp đồng còn dài hạn thế nên II Corriere dello Sport cho rằng Juve có thể đưa vài cầu thủ như Amauri, Diego, Sissoko hoặc Poulsen ra trao đổi.

Nếu vụ chuyển nhượng này bế tắc Juve có thể đề nghị Maxi Lopez, người đã tỏa sáng ở Catania nửa cuối mùa giải qua. Cầu thủ người Argentina đến Sicily từ tháng Giêng và ghi đến 11 bàn thắng trong 17 trận giúp đội bóng trụ lại Serie A. Catania thể hiện khát vọng giữ lại anh và sau khi bán Jorge Martinez cho Juventus, họ không muốn mất đi một cầu thủ quan trọng nữa.